“Trường Thọ, hôm qua vi sư đã truyền thụ bài vè cho ngươi, ngươi vẫn còn nhớ chứ? Đọc lại ta nghe xem.”
“Lý Trường Thọ! Luyện Khí sĩ sao có thể tham sống sợ chết như vậy, không dám đi liều, sao có thể nhận được cơ duyên chứ!”
Sao sư phụ có thể trở mặt nhanh như vậy.
Hai đoạn ký ức giống như thế này cách xa nhau mấy chục năm, lúc mình mới nhập môn, sư phụ hòa ái dễ gần như vậy; mà mấy chục năm sau sư phụ...
Cực kỳ hung dữ.
Lý Trường Thọ không nhịn được cười lên, sau đó lập tức phát giác, hình như chính mình đang ngủ say, cảm giác mệt mỏi do tu hành liên tục vào lúc trước vẫn còn đó.
Đây là... Đang nằm mơ sao?
Đã lâu rồi chưa nằm mơ, sau khi tu vi tăng cao, số lần ngủ cũng giảm đi rất nhiều, mỗi lần ngủ cũng đều giống như vậy, bởi vì tu hành cường độ cao trong một thời gian dài, tích lũy rất nhiều mệt mỏi, cho dù là pháp lực duy trì tràn đầy, cũng cần ngủ một giấc để làm dịu áp lực thần hồn.
“Lão Điền, lão Điền, mẹ nó anh đừng giả vờ ngủ! Lão Điền anh đứng dậy cho lão tử!”
Hắn lại nghe thấy tiếng la đến khàn cả giọng của tên kia, tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần, vẫn rõ ràng như thế...
Lý Trường Thọ gượng cười, như là xoay chuyển thân thể trong bóng đêm, đối mặt với những ký ức chồng chất kia.
Hắn giống như cưỡi ngựa xem hoa thẩm duyệt một vài bức ảnh, dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2292836/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.