Tiểu Thất nghe vậy thì cả kinh ngồi bệt xuống đất, ta luống cuống qua dìu cậu ta. Vừa lùi lại, ta bỗng đụng phải thứ gì đằng sau. Một tiếng thịch nặng nề vang lên, như tiếng bao tải rớt xuống sàn.
Căn phòng tối đen như mực, không nhìn rõ được mình đụng phải thứ gì. Ta đỡ Tiểu Thất dậy, hai chúng ta đồng thời ngoái lại nhìn thứ rơi dưới đất, có vẻ là một cái bao tải thật…
Ta cuống quít nhấc cái bao tải bị rơi lên, đột nhiên cảm thấy tay mình ướt át dính nhớp, lúc để gần vào thì thấy hình như là máu mủ sền sệt, một mùi tanh hôi ập vào mặt.
Ta sợ tới mức lùi một bước về sau, Tiểu Thất thấy thứ dính nhớp trên tay ta thì cũng sợ tới nỗi nhảy dựng lên, vội gí sát lại xem rốt cuộc có gì trong bao tải. Vừa mới đến gần, cậu ta đã phải bóp mũi vì mùi tanh hôi nồng nặc nọ.
“Có đèn không?”
Ta thì thào hỏi.
Tiểu Thất đứng phắt dậy, vừa lo lắng không yên về chuyện xảy ra bên ngoài, vừa luống cuống tìm kiếm trong phòng, cuối cùng sờ lần được một cây nến và mồi lửa.
Ta ngắt sợi bấc đến khi chỉ còn tí tẹo, châm ánh lửa tù mù u ám, chắc hẳn sẽ không dễ bị người bên ngoài phát hiện. Ta giơ nến lại gần, chỉ mới nhìn thoáng qua, cây nến ta đang cầm đã suýt rơi xuống đất.
Ta quay mặt đi, im lặng nôn khan vài cái.
Tiểu Thất mặt mày trắng bệch, nhìn những con sâu chui ra chui vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449217/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.