Sáng sớm nay thức dậy, ta thấy ánh tuyết phản chiếu trên cửa sổ lưới xanh ngọc, những cây thường xuân và rừng trúc xanh trên núi tiên như được khảm vào một thế giới bọc trong ánh bạc.
Tuyết trên Cửu Trùng Thiên, bay lả tả bay xuống phàm trần.
Tiên khí lượn lờ trong đại điện trên đỉnh núi Phượng Vũ. Mạn Mạn sư tỷ thì thầm giảng giải bên tai ta: “Người vừa đi vào là vợ của Ngọc Lan Tiên Tôn. Người này là con cọp mẹ, có lần bà ấy đã đuổi đánh Ngọc Lan Tiên Tôn tới tận đại điện của cung Tử Vi.”
Một tiên nữ áo quần chỉnh tề thong thả ung dung đi vào từ ngoài cửa, Mạn Mạn sư tỷ chưa đợi ta phải hỏi đã xích lại gần thì thào: “Vị này chính là Trường Dục Nguyên Quân của núi Khôn Vân, sau lưng còn có biệt danh là cây gậy thọc cứt của Tiên giới. Ở đâu có nhiễu loạn là bả sẽ thích đến đó nhảy nhót lung tung. Bình sinh bả chỉ có hai thú vui, một là thêm dầu vào lửa, hai là giậu đổ bìm leo…”
Ta âm thầm ghi nhớ tôn tính đại danh của vị Nguyên Quân này, ngày sau lỡ thấy bà ta thì trốn được xa chừng nào gắng trốn xa chừng ấy…
Ta lén liếc mắt nhìn A Phụ ngồi kế bên ta, chỉ thấy người đang nhìn chúng tiên tụ tập trong đại điện với vẻ mặt rất lấy làm hứng thú, nụ cười gần như là nghịch ngợm thường trực trên khoé môi.
Ở trong mắt người, đám thần tiên mặt chó thân người khắp điện đều là hạng có mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449162/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.