Ta nằm trằn trọc hồi lâu trên giường, nghe tiếng ngáy đều đều của Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh, trái tim như đang chơi đánh đu, lúc thì ngọt ngào, khi lại lắng lo. Nhưng thứ vẫn quanh quẩn mãi không biến mất lại là câu nói kia của A Phụ, “Con không biết nó phải chịu tra tấn cỡ nào đâu…”
Ta chìm trong cơn mơ giữa bao rối ren hỗn loạn, ngọt ngào như đường phèn rồi lại trộn lẫn với lo lắng bất an. Ánh nắng trong mộng rực rỡ khác thường, cuối cùng vẫn kết thúc bằng hình ảnh Tinh Trầm hóa thành hàng vạn đốm sáng biến mất trước mắt ta.
Ta tỉnh lại, gần như nghẹt thở. Ngay cả sau khi hoảng hốt mở mắt dậy, nỗi sợ tựa như bị bóp nát tim phổi trong giấc mơ vẫn còn chiếm cứ mãi trong lòng ta. Ta tựa đầu giường bình tâm lại một lúc lâu, cái kết đáng sợ tan thành tro bụi trong mơ mới dần dần phai nhạt.
Rửa mặt xong ra khỏi phòng, ta liếc mắt một cái là thấy người tuyết đứng lẻ loi dưới cửa sổ nay đã thành hai con. Ta tò mò lại gần nhìn, người tuyết mình đắp ẩu tả hôm qua đã được trau chuốt lại cẩn thận, đang nắm tay một người tuyết khác.
Thay vì hòn đá ta tiện tay nhặt bừa hôm qua, miệng người tuyết được làm từ hai múi quýt. Múi quýt cong cong tựa vầng trăng non, hai người tuyết cười tươi rạng rỡ như ánh mặt trời.
Trên bụng một người tuyết là chữ Phinh Phinh, bụng người tuyết kia viết chữ Tinh Trầm…
Không cần nghĩ cũng biết đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449156/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.