(Chim sẻ rình sau: trích từ câu tục ngữ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Ý là luôn có nguy hiểm rình rập, nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào thế hiểm nguy..)
Chúng ta hăm hở đi dọc theo hướng chỉ vàng dẫn lối, chỉ một lát sau đã tới bên ngoài một ngôi miếu nát im ắng, đầu kia của sợi chỉ vàng biến mất ở một cánh cửa đóng chặt.
“Chờ chút…”
A Phụ còn chưa dứt lời, Tễ Nguyệt sư huynh đã phá cửa vào đánh ầm.
Ta nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ của A Phụ, không kịp nghĩ nhiều, bèn đuổi theo Tễ Nguyệt vào trong miếu ngay.
“Mạn Mạn…”
Giọng Tễ Nguyệt sư huynh như được tôi trong băng giá, tẩm thêm nỗi khủng hoảng như muốn nứt gan.
“Sư tỷ…”
Khi ta nương ánh trăng, thấy rõ quang cảnh trong điện, chân tay nhất thời lạnh ngắt.
Mạn Mạn sư tỷ đang cầm một con dao nhọn để ngay trước ngực mình, mũi đao đã đâm vào trong da thịt, máu tươi ồ ạt chảy ra theo lớp áo lót trắng muốt của tỷ ấy…
Tỷ ấy nghe thấy tiếng gọi của chúng ta, chậm rãi quay mặt nhìn về phía cửa, ánh mắt khô khan trống rỗng đình trệ, có vẻ không hề hiểu chúng ta đang gọi gì.
Còn đứng đối diện tỷ ấy, lại là một bóng người mà ta quen…
“Lục Bạch…”
Ta lẩm bẩm gọi.
Lục Bạch quay gương mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu nhìn ta, ánh mắt hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449154/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.