Sáng sớm, một màn sương mù hơi mỏng bao phủ trên vách đá, A Phụ và ta tiễn Tinh Trầm đi xa, Lục Bạch và cáo con theo đằng sau.
Chúng ta còn chưa kịp nói gì, cáo con đã nhào vào lòng Tinh Trầm trước, khóc lóc lưu luyến chia tay.
Tối qua ta cũng chẳng khá khẩm hơn cáo con lúc này tẹo nào, đầu tiên bị Tinh Trầm trêu chọc không thương tiếc, sau đấy lại bị chàng trơ trẽn khiêu khích, suýt nữa bị chàng khiêng vào phòng ngủ, cuối cùng còn đụng phải A Phụ lúc đi bộ về…
Ta sờ gương mặt tới tận giờ vẫn còn nóng hổi chưa nguội hết, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh đứng đắn.
Chàng nói, chàng đi chẳng mấy hôm rồi sẽ về thôi…
Tiễn Tinh Trầm đi rồi, A Phụ vẫn kêu ta và Lục Bạch về trước như tối qua, người còn muốn ngồi bên vách đá một lát.
Như thể sâu thẳm trong núi cao mây ngàn, còn có bóng dáng chưa tan biến hết của người đã đi xa…
Người còn có thể đưa tiễn thêm lần nữa…
Ta trở về phòng ngủ, nằm trở mình trên giường, vô thức lấy chiếc túi tiền nhỏ xinh xẻo ra từ dưới gối.
Đó là chiếc túi mà Tinh Trầm đã mua ở 72 Trại. Ta nhìn túi tiền đăm đăm một lát, vị ngọt dần dâng lên trong tim.
Có lẽ việc chàng mua hết những món đồ lắt nhắt trên kệ hàng, cũng không hoàn toàn là vì bị bà thím bán hàng kia nài ép…
Ta chôn mặt trong gối, băn khoăn không biết có phải càng ngày mình càng hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449140/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.