Vệ Cung Huyền cũng không miễn cưỡng cô, lập tức đi vào phòng tắm.
Nguyễn Mộng xác định anh đã thật sự đi vào phòng tắm rồi, mới vụng trộm đem áo sớmi của anh mặc vào.
Vệ Cung Huyền dáng người thon dài, cơ bắp rắn chắc, tuy rằng thoạt nhìn có chút gầy, nhưng trên thực tế lại phi thường cao to, cho nên cho dù làmập mạp Nguyễn Mộng cũng có thể mặc sớmi của anh.
Mặc quần áo là quá trình rất thống khổ, tuy rằng thân mình đã được anh lau chùi qua, nhưng cảm giác đau đớn vẫn không giảm bớt.
Nguyễn Mộng cắn răng mặc xong quần áo, hai chân bước xuống giường mang dép lê, chờ Vệ Cung Huyền tắm xong rồi tự mình tắm rửa.
Mùi hương của anh lưu lại ở trên người cô càng lâu, cô lại càng không thểkhống chế được bản thân muốn đặt niềm tin vào người đàn ông này. Nếu đãkhông thể tin vào, cho nên chỉ có thể tránh xa là tốt nhất.
Ítnhất có thể cam đoan bản thân sẽ bị tổn thương lần nữa. Sau khi NguyễnMộng sống lại xem như đã hiểu một ít đạo lý, cô đã chết qua một lần, rốt cục cũng hiểu rõ cái gì kêu là thời điểm thích hợp rời đi.
Lần này… Chỉ cần người phụ nữ kia xuất hiện, cô liền xoay người bước đi, cam đoan một chút cũng không lưu luyến.
Không, có lẽ có lưu luyến, nhưng quyết không do dự.
Đang miên man suy nghĩ, Vệ Cung Huyền đã từ trong phòng tắm đi ra.
Nguyễn Mộng lập tức đứng lên, thắt lưng bỗng đau nhói, mắt thấy vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huyen-dieu-cua-dinh-menh/2402743/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.