So với miếng bít tết, khiến Nguyễn Mộng càng hoảng sợ và luống cuống hơn chính là sự khác thường của Vệ Cung Huyền.
Anh thật sự rất không bình thường…
Không phải cô đa nghi hoặc là đa tâm, quả thật không bình thường. Phi thường, phi thường, phi thường không bình thường!
Theo lý thuyết… Anh sẽ không về nhà lúc giữa trưa, cho dù trở về cũng khôngphải trực tiếp muốn cô! Lại còn nhiều lần như vậy… Giống như kiếp trước, một tuần chỉ một hai lần không phải tốt lắm sao?!
Thật vất vảđem bít tết cùng salad nhét vào trong bụng, Nguyễn Mộng đứng lên chuẩnbị thu dọn nhưng chuyện kinh ngạc lại xảy ra trước mắt cô: Vệ Cung Huyền lại trước cô một bước, đem chén dĩa thu dọn tới bồn rửa chén!
Trời, đùa phải không…Cô nhất định là đang nằm mơ…
“Em muốn đi đâu?”
Nhìn cô nghiêng ngả bước khỏi phòng bếp, Vệ Cung Huyền hỏi.
Là mộng, là mộng, kỳ thực nói không chừng cô đã chết, tất cả đều là ảogiác mà thôi… Không phải nói trước khi chết người ta thường hay có ảogiác sao? Có lẽ đây là… Đúng rồi, nhất định là như vậy!
“Em nói anh là mộng?”
Vệ Cung Huyền không biết khi nào đã đến trước mặt Nguyễn Mộng, cô vuốtcái mũi, vô cùng đáng thương ngẩng đầu, chóp mũi đỏ bừng.
“Em mới là mộng.”
Mình mới là mộng…Ý của anh là, cô mới là Mộng?
Đầu óc Nguyễn Mộng choáng váng, cái gì cũng không suy nghĩ, hoàn toàn không có ý thức được Vệ Cung Huyền đang nói chuyện với cô. Cả người ngây ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huyen-dieu-cua-dinh-menh/2402741/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.