Nguyễn Mộng cẩn thận từng li từng tí liếc sắc mặt Vệ Cung Huyền, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn là nhắm mắt nói:
“Lỗi là không nên muốn chạy trốn.”
“Đúng…”
Vệ Cung Huyền gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, đôi tay đưa tới nắm chặt hông của cô, lần nữa ôm cô trở về trong ngực mình, ngón tay không an phận ở trên eocô vuốt ve.
Nguyễn Mộng không sợ nhột, nhưng là anh vuốt ve vôcùng nhẹ, giống như là phiến lông vũ. Trong lòng cô lại chột dạ, khôngdám nhúc nhích, chỉ cảm thấy eo bị động vào ngứa ngáy tê dại.
“Vậy bây giờ em phải bày tỏ áy náy thế nào đây?”
Bày tỏ áy náy?… Mặt Nguyễn Mộng cương cứng một chút, cười gượng:
“Về sau, đợi đến về sau hãy bày tỏ, có được hay không?”
Thấy Vệ Cung Huyền lắc đầu, mặt bánh bao trong nháy mắt trắng bệch,
“Không, đừng á…”
Muộn rồi. Cả người đã bị Vệ Cung Huyền dễ dàng ôm cô ném tới trên giường…
Vệ Tiểu Bảo mở một đôi mắt to nhìn ba mẹ kỳ quái động thủ, cái miệng nhỏnhắn không răng cười toe toét, cũng không biết đang cười cái gì.
Mỗi lần bị Vệ Cung Huyền ngăn chặn, Nguyễn Mộng cũng biết không chạy đượcrồi, cô cầu xin tha thứ, tựa như nhìn anh, cho là anh có thể bình thường mà bỏ qua cho mình.
Nào biết vừa nhìn, trong mắt đại thần lạiphát ra ra tia sáng lạ thường, hiển nhiên là sắp đói điên rồi. Môi hồngbị cắn, môi lưỡi thuộc về phái nam nóng bỏng nhét vào, cô muốn nóichuyện, nhưng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huyen-dieu-cua-dinh-menh/2402678/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.