Lúc Vệ Tiểu Bảo tròn một tuổi, cha Nguyễn Mộng sốt ruột muốn cháu chọn đồ vật để đoán tương lai.
Hôm nay là một ngày tốt, cờ đỏ phấp phới, Vệ Tiểu Bảo lấy một lá cờ màu đỏ tựa như thái độ hưng phấn của bé bò đến.
Phòng khách khá lớn, Vệ Cung Huyền mang khay trà đi, bày ở trên đất một số đồ vật để dự đoán tương lại, sau đó tất cả mọi người ngồi thành một vòngtròn, Nguyễn Mộng ôm Vệ Tiểu Bảo vào trong để bé ở giữa.
Vệ Tiểu Bảo nhìn xung quanh một chút, ưm, ba mẹ , ông bà ngoại còn có một quáithúc thúc (Ôn thiếu nhà chúng ta),đều là người bé con quen.
Đôi tay nhỏ vươn ra vẫy vẫy, trong miệng còn ngậm cá núm vú cao su màuhồng, kêu lên y y a a, cũng không thèm nhìn bốn phía một chút, xem có đồ gì chơi, dù sao mấy đồ đó bé cũng không biết.
Nguyễn Mộng nhìnTiểu Bảo lại cảm xúc dâng tràn, cô lại không hiểu, kiếp trước sao mìnhcó thể bỏ được một đứa nhỏ đáng yêu như thế, nhẫn tâm không để ý tới,không ôm đây?
Cô nhìn Vệ Tiểu Bảo bò trên đất lắc lắc cái đầunhỏ nhìn xung quanh, ánh mắt long lanh, Vệ Cung Huyền nhìn qua, tronglòng cảm thấy vị chua chua.
Chuyện gì đây? Vệ Tiểu Bảo ngày càng lớn, nhưng địa vị của mình lại ngày càng sa sút?
Vệ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, cuối cùng hướng đôi mắt to tròn về phía mẹmình, bò thật nhanh. Nguyễn Mộng nhìn con nhỏ bò về phía mình, tronglòng thấp thỏm, mắt lo lắng nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huyen-dieu-cua-dinh-menh/2402677/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.