“Bảo bối, có gì không vui à?”
Thừa dịp Nguyễn Mộng đang cho VệTiểu Bảo thay tã và tất, Vệ Cung Huyền từ phía sau đi đến ôm lấy cô,giọng vô cũng nhỏ nhẹ và dịu dàng hỏi.
Nguyễn Mộng đột nhiêncứng người một chút, lắc đầu, cầm bàn chân nhỏ của Vệ Tiểu Bảo, giúp bécon đi đôi vớ con sóc vô cùng đáng yêu, sau đó ôm nhóc con đứng lên đểsửa sang lại quần, vỗ vỗ cái mông bé, xác định tã không có lệch vị trí,mới nói:
“Em không có không vui.”
Cô chỉ là có một chút sợ hãi mà thôi.
Cho dù vừa rồi biểu hiện của Vệ Cung Huyền có thể khiến cô buông xuống tảng đá lớn trong lòng, nhưng Nguyễn Mộng vẫn mơ hồ cảm thấy bất an.
Cô sống lại khiến rất nhiều chuyện vốn không nên xảy ra đã xảy ra, cho tới bây giờ, vẫn chưa có chuyện nào không tốt xuất hiện, thế nhưng từ lúcbắt đầu có Cố Minh Tích, có lẽ mọi chuyện đều sẽ khác.
Nhưng suy nghĩ trong lòng cô, làm sao có thể nói với Vệ Cung Huyền được chứ? Aicó thể tin được việc thật ra cô vốn là một người đã chết.
Vệ Tiểu Bảo y y nha nha kêu lên, bàn tay nhỏ bé sờ mặt Nguyễn Mộng, Nguyễn Mông hôn nhẹ bé. Muốn đi cho bé đôi giày vải mềm.
Mặc dù bé còn nhỏ sẽ không đi bộ, nhưng mỗi ngày nếu đi tất khắp nơi,Nguyễn Mộng luôn sợ bàn chân mềm mại của bé sẽ đụng phải vật gì đó bénnhọn, cho nên vẫn mua cho bé một đôi giày mềm, chỉ dày tương đương nhưkhi mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huyen-dieu-cua-dinh-menh/2402670/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.