Từ sau hôm đó, đến nửa tháng cũng không thấy Cố Minh Tích xuất hiện, VệCung Huyền không hề mảy may quan tâm, nhưng Nguyễn Mộng lại không cáchnào xem như không có chuyện gì.
Mặc dù Cố Minh Tích đã rất lâukhông xuất hiện, nhưng cô cảm thấy người phụ nữ như Cố Minh Tích, làmviệc gì cũng dùng bất kỳ thủ đoạn nào mà không quan tâm đến hậu quả, imlặng không nói, nhất định là đang có âm mưu nào đó.
Quả nhiên cô dự đoán không sai. Ngày thứ 7 kể từ nửa tháng sau đó, Cố Minh Tích tìm tới cửa.
Vừa mở cửa, đã thấy ngay gương mặt được trang điểm một cách tinh tế của CốMinh Tích, ngay lập tức Nguyễn Mộng cảm thấy sửng sốt, bối rối khôngbiết nên trực tiếp đóng sập cửa hay là mời cô ta vào nhà.
Đang do dự, Cố Minh Tích mỉm cười dịu dàng với cô:
“Chào Nguyễn tiểu thư, tôi tới tìm Vệ tổng.”
Nguyễn Mộng rất muốn đáp trả: xin gọi tôi Vệ phu nhân! Thái độ lễ phép độnglòng người, nói là đến tìm ‘Vệ tổng’, nếu như mình đáp trả, chẳng phảibị coi là người hẹp hòi?
… Gạt bỏ lòng độ lượng!
“Xin gọi tôi là Vệ phu nhân! Cố tiểu thư tìm chồng tôi có việc gì không?”
Nhìn người phụ nữ trước mặt, Nguyễn Mộng hết sức kiềm chế suy nghĩ muốn tátcô ta một cái. Mỗi lần nhìn thấy Cố Minh Tích, cô lại nhớ đến đủ loạichuyện không tốt đẹp kiếp trước, lo sợ những điều đó sẽ lặp lại.
Nụ cười của Cố Minh Tích thoáng dừng một chút, nhưng vẫn tự nhiên trả lời:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huyen-dieu-cua-dinh-menh/2402669/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.