Lúc Đường Đường xoay người, việc đầu tiên nó làm là tè một chút ở bên miệng giếng.
Đúng vậy, đây chính là ký hiệu của nó.
Sau đó, nó vội vàng chạy xuống núi. Người ta thường bảo “lên núi dễ, xuốngnúi khó”, ngay cả lên núi nó còn không làm được, xuống núi lại càng khóhơn nhiều. Chỉ hơi bất cẩn một chút, nó liền lăn lông lốc xuống dưới.
Rất nhanh… còn nhanh hơn cả dự tính của nó.
Đường Đường liền thuận theo tự nhiên, lăn một vòng, lăn hai vòng, lại lănthêm ba, bốn vòng nữa, cứ thế mà lăn thẳng từ trên núi xuống. Nó vốn làloại động vật da dày thịt béo, cứ lăn mãi như thế mà chẳng bị thương đến gân cốt, ngay cả mặt mày cũng chẳng có chút gì là mỏi mệt.
Lănxuống khỏi núi, nó nằm nghỉ ngơi một hồi cho qua cơn choáng váng rồi lại tiếp tục chạy. Trên đường đi, nó gặp rất nhiều thứ. Có hoa dại, có câycỏ, có bướm xinh, còn có cả vài chú chim non nữa… Đường Đường chỉ liếcnhìn một cái, bốn chân vẫn phóng hết sức; thỉnh thoảng nó cũng dừng lạimột chút để đi tiểu, đánh dấu đường đi cho lát nữa quay lại.
Thân thể nó quá nhỏ nên chạy rất chậm, hơn nữa, đây lại là lần đầu tiên nóđược lên núi, vì vậy nó bị lạc mất mấy lần. Qua hơn nửa ngày nó mới vềđược đến Huyện nha. Bậc thềm bên ngoài cửa chính của Huyện nha rất cao,lúc này lại chẳng có ai đứng gác, thấy vậy nó liền quay đầu chạy thẳngvào Cổ đường thư xá.
Thấy Đàm Thanh Thần, Đường Đường có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-gia-pk-huyen-lenh/2375163/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.