Lúc đầu, Đường ThiênViễn không thể xác định được nơi bọn họ đang ngồi là chỗ nào. Hắn chỉbiết nơi đây chắc chắn không phải là cái bẫy do mấy người thợ săn bắnlàm ra bởi vì nó quá sâu. Hắn ngẩng đầu nhìn mảnh trời nho nhỏ ở trênđầu, thấy ngay rìa miệng hố còn có một chút bùn đất đang lắc lư giốngnhư chỉ cần hắn ho nặng tiếng một chút là chúng sẽ rơi xuống ngay.
Hắn lại quay sang nhìn Đàm Linh Âm.
Vẻ mặt của Đàm Linh Âm có chút quái lạ. Bởi vì nàng cảm nhận được có mộtbàn tay chạm vào mông mình. Ở đây không có người thứ ba, mà nàng thìkhông thể nào làm ra cái hành động tự mình sờ soạng chính mình rồi. Vìvậy nàng giận dữ, đột ngột quăng cho Đường Thiên Viễn một cái tát, “Đồháo sắc!”
Đường Thiên Viễn phản ứng rất nhanh, hắn chụp lấy cổ tay nàng, quát khẽ, “Ngươi làm cái gì vậy?!”
Đàm Linh Âm thấy hắn bị phát hiện mà vẫn thản nhiên như trước, đúng là kẻtrơ trẽn mà! Vì vậy nàng giơ tay kia lên, nhất quyết phải đánh cho hắnmột bạt tai.
Đường Thiên Viễn nhanh chóng túm chặt cổ tay còn lại của nàng. Cổ tay nàng rất nhỏ, hắn không dám dùng nhiều sức vì sợ chỉhơi bóp mạnh một chút sẽ làm gãy tay nàng.
Hai tay Đàm Linh Âmđều bị chế trụ, nàng bất đắc dĩ, đành phải trừng mắt nhìn hắn, dường như muốn dùng ánh mắt của mình để đâm thủng vài lỗ trên người hắn.
Lúc này người nàng đầy bụi, búi tóc rối loạn giống như vừa mới đánh nhaumột trận với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-gia-pk-huyen-lenh/2375161/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.