Đàm Linh Âm cứ tưởngrằng con chó trụi lông này chạy nhầm vào phòng chứa củi, nhưng sau khidập lửa xong Đàm Thanh Thần mới nói sơ cho nàng biết về lai lịch của con chó. Mấy ngày trước, lúc một người bạn của đệ ấy đến Tùng Giang phủbuôn bán hải sản đã nhặt được nó ở ven biển, thấy con chó nàythuộc giống lạ, hắn nghĩ có lẽ nó bị thương nhân nước ngoài bỏ quên.Người bạn này thấy con chó nhỏ khỏe mạnh lại đáng yêu nên mới tạm thờigiữ lại để nuôi.
Sau khi mang về nhà mới phát hiện ra con chó này chưa mọc răng, chỉ có thể ăn cháo. Hắn nuôi nó được vài ngày mà con chó càng ngày càng gầy, dáng vẻ lúc nào cũng ủ rũ. Lòng hăng hái của ngườikia mất dần, cũng bắt đầu thấy phiền chán, lúc về gặp được Đàm ThanhThần nên liền đưa nó cho đệ ấy.
Đàm Thanh Thần thấy con chó nhỏnày rất ngoan, định nuôi một thời gian cho nó mập mạp rồi tặng cho tỉ tỉ chơi, ai ngờ ngày đầu tiên nó đến đây đã phải chịu khổ, suýt chút nữathì bị chôn vùi trong biển lửa.
Đàm Linh Âm lắc đầu than thở,đúng là một chú chó không may mắn. Nàng bóp miệng nó xem thử, đúng làchẳng có cái răng nào, lợi trơn trụi, cũng không phải do người xấu cốtình nhổ răng, có thể thấy được nó là một quái thai, từ lúc sinh ra đếngiờ chưa mọc cái răng nào. Con chó như vậy mà sống được đến ngày hôm nay cũng không phải dễ dàng, lúc nãy Đàm Linh Âm bế nó, nàng đoán nó nặngkhoảng ba đến bốn cân[1]. Đàm Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-gia-pk-huyen-lenh/2375122/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.