Buổi chiều, Đàm LinhÂm mua ít dược cao trị vết thương bỏng ở y quán rồi đi đến viện củahuyện lệnh đại nhân. Nàng cảm thấy việc này đích thực là do nàng khôngtốt, nàng là người coi trọng đạo lý nên cảm thấy vẫn cần nhận lỗi vớihắn. 
Dĩ nhiên, Đàm Linh Âm thân là một cô nương chưa xuất giá,nàng sẽ không nghĩ đến chỗ kia của nam nhân. Giả sử nàng biết nơi Huyệnlệnh đại nhân lo lắng nhất là tiểu huynh đệ của mình, chỉ e là nàng sẽkhông dám nhắc đến chuyện này nữa. 
Đường Thiên Viễn đang đọc sách hóng mát dưới tán cây, nhìn thấy Đàm Linh Âm đến đưa thuốc cho mình,hắn hừ lạnh, “Đợi thuốc của ngươi thì cũng đã muộn rồi”. Hắn đã tìm lang trung đến, ông ta nói hoàn toàn không có gì đáng ngại. Bởi vậy nên bâygiờ tâm trạng Đường Thiên Viễn xem như cũng không tệ. 
“Xin lỗi ngài”. Đàm Linh Âm nói với thái độ thành khẩn. 
Đường Thiên Viễn rất không quen với một Đàm Linh Âm như thế này, nàng yếuđuối như một con thỏ trắng vô hại, khiến hắn không nhẫn tâm mắng. Hắnđặt sách xuống, nói, “Thôi bỏ đi, bản quan đại nhân đại lương, không sođo với ngươi.” 
Đàm Linh Âm ngồi xuống bên cạnh Đường Thiên Viễn,“Đại nhân, ngài vẫn chưa nói cho ta biết chuyện trên công đường hôm naylà như thế nào đâu đấy.” 
Lúc này, Hương Qua bưng một mâm trái cây và một bình trà, đặt ở trên bàn đá. Đàm Linh Âm nhìn thấy trái vải tươi ngon trong mâm thì đột nhiên mắt sáng lên. 
Đường Thiên Viễn phát hiện Đàm Linh Âm rồi cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-gia-pk-huyen-lenh/2375120/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.