Trương Tam và nha dịch bên cạnh tiến lên ngăn Đàm viên ngoại lại, “Bình tĩnh, đại nhân sẽ điều tra ra chân tướng, Đàm viên ngoại chớ xúc động.”
Đàm viên ngoại được Trương Tam khuyên giải tức khắc thu lực, vạn nhất chọc Huyện lệnh đại nhân mất hứng lại áp đặt cho cái tội ‘gây trở ngại công vụ’ vậy thì thảm rồi, lập tức thay đổi thành biểu cảm đáng thương: “Đại nhân, Lạc Ban là họ hàng nhà ta, vốn là trẻ mồ côi, một năm trước gã chuyển đến đây giúp đỡ ta quản lý công việc bên ngoài, cũng coi như là nhị quản gia, gã sẽ không giết người đâu, ngài cũng cũng không thể để mặc Dương chủ xị vu oan cho gã.”
“Ân… Ân… Ồn ào quá!” Thanh âm chưa tỉnh ngủ mang theo vài phần tức giận truyền đến từ phía sau sân khấu.
Đám người Quý Lương, Trương Tam và Đàm viên ngoại xoay người nhìn về phía Cầu Kim đang nằm sấp trên đất, khóe mắt co quắp, không ngờ lại quên mất tên này.
Quý Lương đi đến trước mặt Cầu Kim, nhìn gã nằm sấp trên đất mà ngủ, trên trán có một cục u màu xanh, mặt còn bị trầy da. Cầu Kim ngủ có chút mơ mơ màng màng chép miệng lẩm bẩm: "Ai trải giường cứng như vậy! Để gia bắt được, gia đá cho mông ngươi nở hoa.”
Quý Lương, Trương Tam, Dương chủ xị: ". . ."
"Đánh thức hắn!" Quý Lương nghiêm nghị nói.
“Vâng.” Trương Tam bưng lên một bình trà vẩy tới trên mặt Cầu Kim.
“Trời mưa?” Cầu Kim thấy trên mặt có chút ẩm ướt, còn thấy giọt nước bay xuống, trong lòng không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-gia-lai-co-dieu-dan-cau-kien/1192488/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.