Tiếng ve kêu dả diết, mặt trời chói chang tỏa nắng xuống vạn vật, không khí mùa hạ vẫn luôn oi bức như thế.
Lục Doãn Chương mở mắt nằm trên giường nhìn trần nhà trắng quen thuộc, bên tai là tiếng quạt điện chạy đều đặn. Cậu không biết mình đang ở đâu? Tình hình hiện tại là như nào. Cậu nhìn thân hình nho nhỏ của mình, hoảng hốt tự vỗ vào mặt mấy cái. Đây là hiện thực hay là mơ?
"A Chương, con dậy mặc quần áo nhanh lên, trễ học mất thôi!"
Lưu Tuệ Tâm thấy con trai nghệch mặt nằm trên giường, cô bế cậu đi rửa mặt, sau đó thuần thục mặc đồng phục nhà trẻ vào cho cậu.
Lục Doãn Chương nhìn khuôn mặt trẻ đẹp của mẹ, tấm lòng nặng trĩu cuối cùng cũng thư giãn được một chút, ánh mắt dừng ở quyển lịch để bàn, thấy hôm nay mới là ngày 28 tháng 4 năm 20xx.
Lưu Tuệ Tâm thấy cậu vẫn còn ngờ ngệch, vỗ nhẹ vào mông cậu một cái, cười nói:
"Còn chưa tỉnh ngủ hả? Mau xuống ăn sáng thôi nào, hôm nay có món bánh mỳ kẹp thịt con thích đấy!"
Lục Doãn Chương lúc này mới bừng tỉnh, cong mắt cười sáng lạn:
"Vâng."
Sống lại rồi, sống lại vào thời điểm năm tuổi. Thật tuyệt vời, không còn điều gì tuyệt vời hơn việc mình được làm một đứa trẻ con vô lo vô nghĩ. Hơn hết, mọi thứ còn chưa xảy ra, Ngung Tịch vẫn chưa hình thành tâm lý bất ổn. Mọi thứ đều có thể cữu vãn.
Nhà chỉ có hai mẹ con, Lưu Tuệ Tâm là nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ep-buoc-hen-mon/2698076/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.