Lục Doãn Chương phản xạ rất nhanh che mắt Ngung Tịch ở bên cạnh, không cho hắn nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài. Dã man quá, cậu không muốn để đứa trẻ ngây thơ như Ngung Tịch phải chứng kiến nó. Hàng lông mi dài của Ngung Tịch cọ vào lòng bàn tay của Lục Doãn Chương làm cậu hơi ngứa, hắn mở miệng hỏi cậu:
"Có chuyện gì vậy Chương Chương?"
"Đánh nhau xô xát thôi, tiểu Tịch không cần nhìn." Lục Doãn Chương gượng gùng giải thích, đứng chắn trước mặt hắn, đảm báo hắn không thể nhìn được mới buông tay, đưa quyển sách hắn đang đọc, dặn dò như gà mẹ:
"Cậu chăm chỉ đọc sách. Chuyện ngoài kia không được tò mò, hiểu chưa?"
Ngung Tịch buồn cười nhìn cậu, vẫn gật đầu, tiếp tục đọc sách. Lục Doãn Chương thở phào như tránh được kiếp nạn, cậu quàng tay qua vai hắn, lải nhải thuyết giáo không ngừng về bạo lực. Ngung Tịch không muốn làm cậu mất hứng, ngoan ngoãn lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp lại hoặc cố tình biểu hiện cho cậu thấy mình chậm hiểu, cần dạy dỗ thêm.
Thật ra Lục Doãn Chương đã sợ muốn chết rồi, đứa trẻ ác độc kia là Cung Duệ, cậu chẳng có ấn tượng gì đặc biệt với cậu ta, bởi vì kí ức mầm non tương đối mờ nhạt, sau này lớn hơn cũng không chung trường nên không rõ lắm. Chí ít thì không được để Ngung Tịch học hư theo hắn, tính cách hung hãn kia là thứ cậu sợ Ngung Tịch vướng phải.
Rất nhanh chóng, thầy giáo đã chạy đến, gầm lên một tiếng:
"Cung Duệ, em lại gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ep-buoc-hen-mon/2698074/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.