Sáng sớm, mặt trời đã lên cao, không gian như bừng tỉnh sau một đêm, Lục Doãn Chương bị đánh thức bởi tiếng trò chuyện của người khác ngoài lều.
Cậu cựa quậy, không muốn dậy, người kia còn vỗ nhẹ vào lưng như dỗ cậu ngủ tiếp. Lục Doãn Chương cọ cọ mặt vào áo của hắn, mất nửa phút mới nỗ lực tỉnh táo lại, sửng sốt phát hiện cả đêm qua mình nằm sấp trên người Ngung Tịch ngủ.
Cả người Lục Doãn Chương bật dậy ngay tức khắc, cậu khua tay múa chân, hỏi thăm người vừa bị mình đè lên ngủ một đêm:
"Cậu có sao không? Sương khớp không bị gãy chỗ nào chứ?"
Ngung Tịch gượng dậy, chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, hắn ngơ ngác nhìn Lục Doãn Chương, phản ứng chậm chạp, lắc đầu nói "không sao". Dù cơ thể nặng nề hơn bình thương, hắn vẫn dịu dàng nhìn cậu, giống như hắn là người không biết mệt.
Hắn duỗi lưng một cái, Lục Doãn Chương cũng duỗi lưng theo hắn.
Cậu nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng, bụng cũng réo lên.
Ngung Tịch nín cười.
Hai người thay quần áo xong, Ngung Tịch chải tóc hai lần cho Lục Doãn Chương rồi đi ra lều vải, lạch bạch đi đến khu công cộng để đánh răng rửa mặt.
Lục Doãn Chương kéo tay Ngung Tịch chạy đến phòng nghỉ của mẹ, không gõ cửa mà trực tiếp vào luôn. Chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng.
"Mẹ ơi! Con đói!"
Lưu Tuệ Tâm thốt lên một tiếng "ôi trời", dẫn hai đứa trẻ đến nhà ăn.
Xung quanh chỉ toàn là đồ ăn, Lục Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ep-buoc-hen-mon/2698023/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.