Ngung Tịch bắt đầu kháng cự việc tiếp xúc với Lục Doãn Chương, thậm chí hạn chế nói chuyện với cậu ở mức thấp nhất. Hắn nghĩ mình không nên trốn tránh, nên đối mặt, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt sạch sẽ kia, lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, không phát ra được một âm thanh nào.
Hắn muốn hỏi Lục Doãn Chương, cậu còn muốn đóng kịch với hắn đến khi nào.
Rõ ràng đã ghét hắn đến thế.
Mặt khác, hắn lại hi vọng một phép màu sẽ xảy ra. Hắn không hiểu cảm xúc của mình hiện tại thế nào, hẳn là rất mâu thuẫn với nhau.
Hắn không lỡ giận cậu, muốn gần gũi với cậu, nhưng lời nói ấy cứ quanh quẩn trong đầu hắn.
Vốn dĩ ngay từ đầu, hắn đã thấy mình không xứng đáng với Lục Doãn Chương. Luôn cố chấp bám lấy cậu, cho rằng trong tim của Lục Doãn Chương, hắn là trung tâm.
Nhưng Lục Doãn Chương đã nói thích hắn, nói muốn bảo vệ hắn, muốn ở bên hắn cả đời.
Cậu ôm hắn, nắm tay hắn.
Quãng thời gian rời xa cậu, hắn đã liều mạng nắm lấy sợi dây hi vọng cuối cùng này để sống tiếp. Mặc cho người khác có nhìn hắn bằng ánh mắt như đang nhìn quái vật âm hiểm, suốt đời làm chuyện xấu, sống ở dưới đáy dơ bẩn, Lục Doãn Chương đã cho hắn cảm giác được sống, chiếu sáng cuộc đời tối như mực của hắn, rửa trôi đi những cặn bã, khiến nó trở nên bừng sáng.
Lục Doãn Chương nuôi dưỡng tâm hồn hắn, đồng thời cũng phá hủy nó.
Ngung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ep-buoc-hen-mon/2698022/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.