"Chương Chương"
Giọng nói quen thuộc đến mức đời này cũng không quên được.
Lục Doãn Chương mở to mắt, ánh mắt trống rỗng vô hồn nay đã trở nên sáng bừng, phản chiếu ra hình ảnh người cậu thương nhớ suốt bao năm.
Thì ra Tiểu Tịch của cậu khi trưởng thành sẽ có dáng vẻ thế này.
Thực sự rất xinh đẹp.
Vì không để Lục Doãn Chương ghét bỏ mà cố ý tắm rửa sạch sẽ, vì không để Lục Doãn Chương có cảm giác xa lạ mà cố tình dùng chiếc ô hồi nhỏ cậu cho hắn, vì Lục Doãn Chương nên đã chuẩn bị kĩ lưỡng.
Sự chuẩn bị ấy bỗng chốc liền vô dụng khi Ngung Tịch nghe tin báo từ cấp dưới nói cậu đang một mình trên tầng thượng ở trường học.
Hôm nay là nghỉ hè, ngay cả bảo vệ cũng không phát hiện ra có gì không ổn.
Hắn ngồi trên xe, từng tế bào trong cơ thể thét gào, lồng ngực phập phồng, không dám thở mạnh. Trái tim như chết lặng qua mỗi giây mỗi phút.
Khó khăn lắm mới có thể quay trở về.
Chương Chương của hắn lại không thể chờ được nữa.
Có phải cậu ấy đã rất tuyệt vọng đúng không?
Có phải cậu ấy đã rất hận hắn đúng không?
Nhưng mà cậu ấy vẫn tình nguyện đợi hắn bảy năm, có nghĩa là cậu ấy cũng có tình cảm với hắn.
Lần này đánh mất cậu ấy, có lẽ sẽ không thể tìm lại.
Ngung Tịch không nhớ bản thân lao như thiêu thân đến chỗ cậu như thế nào, hắn chỉ nhớ giây phút ở dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ep-buoc-hen-mon/2697994/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.