Edit: Diệp.
May mắn em tỉnh, may mắn.
Thời điểm nói câu này, âm thanh của German giống như là bị suối nước nóng thấm qua, dòng nước ấm hoà hợp nhàn nhạt, chậm rãi chảy vào đáy lòng Lạc Khuynh Thành, phất qua trái tim đã thủng trăm ngàn lỗ kia của cô, khiến cho đau đớn trên miệng vết thương, giảm xuống......
Cô nghe được, thật sự là anh đang may mắn, cũng thật sự là vui vẻ phát ra từ đáy lòng, nhưng cô lại sắp tức chết!
Ngụ ý câu nói này của anh, rõ ràng chính là đang nói, Lạc Khuynh Thành tôi dùng mạng của tôi cược tình yêu của em, may mắn, tôi thắng, cho nên, dù cho giờ phút này ở sâu trong nội tâm của em hận tôi hận muốn chết, nhưng em vẫn yêu tôi như cũ…...
Lạc Khuynh Thành đoán chừng, hiện tại trong lòng German chỉ sợ rất đắc ý, chỉ kém chưa nhếch cái đuôi lên, càn rỡ cười to đắc chí một câu —— Em yêu tôi mà, không phải sao?! Nghĩ muốn chết gì chứ.
Phải, cô yêu anh! Yêu đến tình trạng căn bản không có biện pháp khống chế!
Điểm này, Lạc Khuynh Thành biết, tuy là cô giảo biện đủ kiểu cũng không có cách nào phủ nhận !
Là cô không không chịu thua kém, dễ dàng liền nói trước mặt anh như thế, ngoại trừ mình, không trách bất kỳ kẻ nào được…
Thế nhưng là cô không cam tâm, cô thật sự hận a! Người đàn ông này quả thật quá đáng quá mức! Nhưng phàm là người có thiện tâm một chút, cho dù không yêu anh, khẳng định cũng không thể trơ mắt nhìn anh chết ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-doc-chiem-cua-ac-ma-vo-tinh/1787487/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.