Edit: Diệp. Ngón tay nhỏ bé yếu mềm, ngay ở trong chớp mắt đốt ngón tay bị ấn xuống ấy, Lạc Khuynh Thành vốn đang nửa điểm sức lực cũng không có, lại giống như là bị năng lượng vô tận bơm vào, ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cổ tay khẽ động, súng ống cứng rắn lạnh như băng, thuận theo liền sai lệch. Ngay sau đó, một tiếng "A" sợ hãi kêu lên, nương theo với tiếng súng, cắt qua không trung thâm trầm như đêm, cũng hoàn toàn phá vỡ cái nặng nề đến mức có thể đè chết người này…... Thật ra, tất cả những thứ này đều xảy ra đột ngột, nhưng cũng là phát ra từ đáy lòng như vậy. Thì ra, thời điểm yêu một người, lại sẽ sinh ra dũng khí lớn như thế, dù cho là ngọc thạch câu phần (*),cho dù là tự thân hủy diệt, cô vẫn muốn che chở German như cũ, không thể để cho người bên ngoài tổn thương anh nửa phần, bao gồm cả chính cô...… (*) Ngọc thạch câu phần: ngọc nát đá tan; ngọc đá đều cháy; tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ, đại khái là kéo nhau cùng chết. "Không muốn! Em không muốn anh chết!" Màng nhĩ, bị tiếng súng chấn đến đang rung động không ngừng, quả thật đau chết cô, đột nhiên mở hai mắt ra, hô hấp của Lạc Khuynh Thành cứng lại, nhịp tim cũng hoàn toàn ngừng, toàn thân các nơi, máu thịt be bét đều đang đau đớn...... Sững sờ nhìn German, giữa hai mắt đẫm lệ mông, ánh mắt của Lạc Khuynh Thành sợ hãi, trái tim, càng sợ hơn. Cô sợ, cô thật sự sợ mình nhìn thấy, sẽ là một khối thi thể máu me đầm đìa...... Hoàn hảo, hoàn hảo anh còn rất tốt ngồi ở trước mặt cô, mặc dù không biết cụ thể anh có bị thương hay không, thế nhưng là chi ít, cặp mắt của anh vẫn sáng ngời có thần nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của anh vẫn nóng bỏng nhìn về phía cô như cũ. Đôi mắt nhói nhói một trận, nội tâm buông lỏng, đến loại thời điểm này, tôn nghiêm, mặt mũi, đau đớn, hận thù đối với anh...... Hết thảy tất cả đều bị ném ra sau đầu, cái gì cũng không lo được, Lạc Khuynh Thành giãy dụa ngồi dậy, đưa tay liền hướng trên mặt German sờ soạng. "Anh có sao không, có chỗ nào bị thương không, hả?" Bàn tay nhỏ bé vuốt ve lung tung ở trên mặt German, rồi sau đó theo bờ vai của anh vuốt xuống dưới, có lẽ là bởi vì bối rối, hoặc là thật sự sợ hãi, cả người Lạc Khuynh Thành đều đang run rẩy, trong tiếng nói khàn khàn, lại càng đang run cầm cập không ngừng, nhưng ngay cả nước mắt cô lại cũng không dám rơi xuống, cô không dám khóc, sợ nước mắt của mình vừa rơi xuống, thì sẽ không thấy rõ anh...... Tên điên, người đàn ông này tuyệt đối là một tên điên!!! Cô không nghĩ tới, anh vậy mà thật sự nổ súng, anh vậy mà thực sự có can đảm!? Loading... Chẳng lẽ thật sự anh cứ thấy không sợ chết như vậy sao?! Cho dù, cho dù anh không sợ, nhưng cô sợ a! Quả thật cô sợ chết! Vẫn luôn giãy dụa muốn tỉnh lại, muốn kêu anh đừng làm chuyện điên rồ, nhưng hết lần này đến lần khác chính là không tỉnh được! May mắn cuối cùng cô vẫn tỉnh lại; may mắn ở thời điểm cuối cùng cô dời họng súng đi chỗ khác, nếu không, nếu như viên đạn thật sự xuyên qua huyệt thái dương của anh, thì ngay cả thần tiên đại la cũng không cứu được anh….... ◆ Bàn tay mềm mại sờ lung tung ở trên người German, ở thời điểm xác định không sờ đến bất kỳ vết thương hay vết máu nào, trái tim của Lạc Khuynh Thành tâm, hoàn toàn buông xuống...... Trầm thấp thở ra một hơi, thân thể mềm nhũn ra, ngồi ở kia, hai tay của cô, cũng theo đó bất lực rũ xuống, ông trời phù hộ, hoàn hảo, hoàn hảo anh không có việc gì. Thế nhưng là vì sao, anh cũng không nói lời nào? Ngay cả một cái khẽ động cũng không có!? Thịt trên đầu quả tim, lại bị hung hăng nắm chặt lần nữa, bên trong con ngươi trong suốt ngưng tụ nước mắt, Lạc Khuynh Thành bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía German, nháy mắt cũng không dám nháy nhìn anh chằm chằm. "Anh......" Không có sao chứ? Môi anh đào mấp máy, Lạc Khuynh Thành muốn hỏi, nhưng thế nào lại cũng không hỏi ra được, cổ họng dường như bị một bàn tay dùng sức kẹp lại, làm cho cô ngay cả hít thở cũng khó khăn, càng đừng đề cập đến nói chuyện...... Cơ bắp vẫn luôn khẩn trương kéo căng hoàn toàn buông lỏng, đối diện với tầm mắt của Lạc Khuynh Thành, trong lòng German buông lỏng, sức lực, đột nhiên như bị rút ra từ trong cơ thể của anh, cổ họng cũng giống như cô, bị gắt gao bóp chặt, trong đầu có thiên ngôn vạn ngữ, trong lúc nhất thời ngay cả nửa chữ lại cũng không nói ra được, ngoại trừ giật mình ngồi ở kia, tham luyến nhìn cô, cái gì anh cũng không làm được. Cô tỉnh, rốt cục cô cũng tỉnh! Cô có biết, cô ngủ say bao lâu, trái tim anh, liền đau bấy lâu không? Ngay vừa rồi, ở thời khắc cầm lấy đốt ngón tay của cô hạ thấp xuống đó, anh thật sự làm xong chuẩn bị để đi chịu chết rồi, anh cũng cho rằng, mình thật sự chết chắc! Đóng mắt lại, trái tim của anh, cũng sắp theo một tiếng súng này hoàn toàn chết đi, nhưng mà ai biết, ngay ở trong chớp mắt ấy, súng ống lệch đi, âm thanh của cô vang lên ở bên tai anh, nhắc nhở anh, anh không chết, mà cô, rốt cuộc cũng tỉnh lại...... Trái tim, lại sống lại bắt đầu nhảy lên lần nữa, "Phang phang phanh" , từng chút từng chút vang lên ở trong không khí, dùng một loại ánh mắt phảng phất muốn nuốt Lạc Khuynh Thành vào trong bụng nhìn cô chằm chằm, mừng rỡ dâng lên, môi mỏng giương lên, cánh tay dài mở ra, anh chợt ôm cô vào trong lòng. "Em tỉnh, rốt cuộc em cũng tỉnh." Cánh tay không ngừng tăng thêm sức lực, chỉ hận không thể khảm toàn bộ Lạc Khuynh Thành vào trong cơ thể, mặt, chôn sâu ở bên gáy của cô, German luôn luôn vui giận không lộ, giờ này khắc này lại giống như một đứa bé, bởi vì có được trân bảo bị lấy mất, đang kích động, đang run rẩy...... Không có người trông thấy, ở trong đôi mắt anh giấu ở bên gáy của cô kia, ở thời điểm cảm nhận được ấm áp của cô tồn tại, đỏ lên. Nước mắt, rốt cuộc cũng không nhịn được từ trong hốc mắt tràn ra, không nhúc nhích tùy ý để German ôm, tâm Lạc Khuynh Thành, đều nát……. Đúng vậy, cô tỉnh, bị anh ép tỉnh. Rõ ràng cô cũng quyết định chủ ý muốn chết, rõ ràng là cô muốn đi về nhà, vì sao, vì sao anh muốn dùng loại phương thức này bức bách cô? Lông mi khẽ run, chậm rãi đóng hai mắt lại, dựa ở trong ngực German, nghe anh lẩm bẩm nói nhỏ, im ắng chảy nước mắt, trái tim Lạc Khuynh Thành, cũng đang rỉ máu...... Vì sao cô cứ không hạ tâm hung ác được? Vì sao cô lại yêu anh như thế? Vì sao! (Vì bà tác giả muốn thế.) ◆ Môi, thấp, không ngừng ở khuôn mặt và bên gáy của Lạc Khuynh Thành hôn lấy, German tham luyến tất cả hơi thở của cô, trái tim trống rỗng kia, rốt cuộc cũng được cô lấp kín...... "Có đói bụng không? Có chỗ nào không thoải mái không?" Bàn tay giữ ở sau gáy của cô, ngẩng đầu, chống đỡ trán Lạc Khuynh Thành, trong khi German trầm thấp mở miệng, lại đi tiếp xuống dưới, mút từng giọt từng giọt nước mắt của cô vào trong miệng, động tác buồn nôn như thế, quả thật không giống như anh có thể làm ra, nhưng anh lại tuỳ tâm mà phát, không có nửa điểm nhăn nhó...... Nước mắt xông vào vị giác, tuy là khổ, thế nhưng là trong lòng German, lại là ngọt. Chỉ cần Lạc Khuynh Thành tỉnh, chỉ cần cô có thể sống sót, bây giờ chỉ sợ là độc dược, German đều sẽ cảm thấy ngọt!! Cắn môi, rưng rưng nhìn về phía German, Lạc Khuynh Thành thật sự không biết nên dùng loại thái độ nào đối diện với anh...... Tiếp tục nỗ lực trả giá ngu ngốc như trước? Đó là không thể nào, cô vừa mới mất đi đứa bé, mà anh lại không chịu báo thù, có đánh chết thì hiện tại cô cũng không thể dùng nhu tình đi đối đãi được! Không nhìn anh sao? Thế hưng là anh thật ôn nhu, quả thật thâm tình đến mức khiến cho lòng của cô đều đang run rẩy, căn bản làm cho người ta khó có thể coi nhẹ! Nếu như có thể mà nói, cô thật sự muốn tiếp tục hôn mê, một ngủ không tỉnh!! Nhắm mặt lại, đầu hơi hơi ngửa ra phía sau, né tránh nụ hôn của German, ngay sau đó Lạc Khuynh Thành lại quay mặt qua một bên, không tìm được biện pháp đối mặt, cũng chỉ phải tránh né trước...... Nhưng ai biết, ở trong cái chớp mắt cô quay đầu kia, khóe mắt cô lại liếc tới một tia vết máu, là trên vành tai German chảy ra. "Anh bị thương?" Bỗng nhiên lại quay đầu về, gắt gao nhìn chằm chằm lỗ tai German, nhìn trong giây lát, môi Lạc Khuynh Thành, từng chút từng chút giương lên, triệt để bại lộ không vui của cô...... Vừa rồi chỉ lo kiểm tra thân thể của anh, còn tưởng rằng anh không bị thương, thế nhưng là hiện nay xem ra, viên đạn vẫn cọ qua lỗ tai anh, may mắn chỉ là trầy da, nếu không, lỗ tai của anh chỉ sợ cũng phải hỏng rồi! "Sao anh không đi chết đi!?" Máu, đỏ tươi giống như thời điểm mất đi đứa bé, mắt đau xót, trái tim co lại, cơn tức bốc lên vùn vụt, một tay đẩy German ra, Lạc Khuynh Thành giơ tay lên, hướng thẳng vào mặt của anh tát một cái...... Động cũng không thèm động chịu một tát này của Lạc Khuynh Thành, ánh mắt hơi co lại, trên mặt German không có lộ ra bất kỳ cái không vui nào, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt đầy nước mắt kia của cô thật sâu. Lần này, quả nhiên là đã dùng hết một chút xíu sức lực cuối cùng của cô, rất vang, hẳn là rất đau, còn tưởng rằng anh sẽ nổi giận, ai biết anh lại vẫn dùng loại ánh mắt thâm tình kia nhìn cô như cũ khiến cho cô căn bản không dám nhìn thẳng, thịt trên đầu quả tim đều đang run lên, nước mắt lại tràn mi mà ra lần nữa, Lạc Khuynh Thành cũng không nhịn được nữa...... "Có phải anh cho rằng sinh mệnh là trò đùa hay không, muốn chơi như thế nào cũng được? Có lẽ anh đoán chắc là tôi sẽ tỉnh lại, đúng không? Vậy mà dùng mạng đến uy hiếp tôi?!" Khàn giọng gào lên một tiếng, Lạc Khuynh Thành tức giận phừng phừng, cái gì cũng không lo được, nhưng cô lại quên rằng, thật ra, ba ngày này cô cũng đang dùng sinh mệnh, uy hiếp anh...... Nếu không phải bởi vì cái này, German há lại sẽ đau đến tình trạng tâm can vỡ vụn sao? Nếu không phải bởi vì cái này, sao anh lại có thể gấp gáp dùng đòn sát thủ này? Phải biết rằng, mới vừa rồi, anh thật sự không muốn sống! Chỉ cần cô còn có thể sống được, một cái mạng mà thôi, nếu cô muốn, anh cho là được…... "Đùa giỡn tôi chơi vui lắm có phải không? Nhìn tôi vì anh mà sốt ruột anh có cảm giác rất tự hào đúng không? Bây giờ trong lòng anh không phải rất đắc ý à, nhìn đi, người phụ nữ này, cho dù bị tôi tra tấn đến ngay cả đứa bé cũng không còn, nhưng vẫn quan tâm tôi như vậy, có phải anh cảm thấy tôi cứ không phải anh là không thể đúng không? Có phải anh cảm thấy tôi thật sự sẽ không bỏ rơi được anh đúng không? Có phải anh cảm thấy tôi nói tôi yêu anh, là có thể tuỳ anh chà đạp đùa bỡn hay không?! Có bản lĩnh anh nổ một súng nữa đi! Chết mới tốt! Tôi mới sẽ không đau lòng! Mới sẽ không!" (D: Edit chương này trong tình trạng đầu óc mơ màng, đoạn này hơi khó hiểu, thông cảm.) Cũng không biết đến cùng là tức hay là gấp, trong gào thét, cả người Lạc Khuynh Thành đều đang run rẩy, rõ ràng hẳn là rất có khí thế, nhưng cô lại suy yếu như vậy, ngay cả hơi thở cũng vô cùng yếu ớt, trực tiếp khiến cho trái tim của German đau đớn...... "Không, chỉ là anh đang đánh cược." Nhẹ nhàng lay động cái đầu, lại mở hai tay ra lần nữa, German dùng đến tư thái thâm tình nhất ôm lấy cô...... "Khuynh Thành, ngoại trừ suy nghĩ muốn em sống sót, thì anh không hề nghĩ đến bất cứ điều gì khác." Bao gồm mạng của anh, càng đừng đề cập đến những cái có hay không có mà cô nói! "Không cần hiểu lầm dụng ý của anh, vừa rồi nếu như em không tỉnh, hoặc là tỉnh muộn một chút, người chết chính là anh, điểm ấy không thể nghi ngờ, đây là một lần đánh cược, thẻ đánh cược duy nhất là tình yêu của em đối với anh, may mắn." Hơi ngừng lại, khoé môi German, cong lên một hình cung mỏng yêu mị, thấp xuống, ở trên môi Lạc Khuynh Thành nhẹ nhàng mổ một cái: "May mắn em tỉnh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]