Mưa càng lúc càng lớn, bởi vì trời vẫn đang là mùa đông cho nên khi bị mưa dội xuống người, toàn thân nàng trở nên lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương. Đến mức Lạc Khuynh Thành không hề hay biết bản thân mình đang ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, quanh thân toát ra loại hơi thở u buồn, cô đơn lẻ loi nơi xứ lạ...
Sống trên thế gian này bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Lạc Khuynh Thành cảm thấy tuyệt vọng và bi thương nhất, cả thế giới rộng lớn nhưng lại không có chỗ cho nàng dung thân! ?
Mới vừa rồi, cô có đi lướt qua một cửa hàng bán đồ thủy tinh bên ngã tư đường, cô nâng mắt xem bộ dáng của mình lúc đó, không, trước mắt cô, hình ảnh phản chiếu trong gương chính là một cô gái xa lạ..
Cô gái này hình như là người Trung Quốc,nhìn tướng mạo của cô trông vẫn còn trẻ, có thể nói so với kiếp trước của cô thì trẻ trung hơn nhiều, dáng người mềm mại, nhỏ nhắn uyển chuyển, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng đủ khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy đó là một cô gái tao nhã, xinh đẹo. Khuôn mặt trông thanh thoát, thon gọn, cho dù không hề thoa son phấn nhưng vẫn không chìm đi vẻ xinh đẹp động lòng người vốn có của cô gái, là một vẻ đẹp thuần túy điển hình của người con gái phương Đông, chỉ tiếc, đây không phải là cô.
Lạc Khuynh Thành không biết rốt cuộc vì sao cô lại xuất hiện ở đây? Cô càng không biết, cô của bây giờ là ai? Ở một miền đất xa lạ đầy mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-doc-chiem-cua-ac-ma-vo-tinh/157765/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.