Triệu Huyền Vi không có phản ứng gì, cách nói chuyện không thiện cảm này của hắn cô đã quá quen rồi, quen đến mức cô chuẩn bị sẵn một tờ giấy ghi chú đặt trên hộp cơm đưa đến trước mặt hắn, chưa cần hắn hỏi cô đã biết phải trả lời như thế nào.
"Mẹ bảo em đưa cơm trưa đến cho anh... Anh ăn xong em sẽ về ngay."
Giản Trung Khúc vẫn dùng ánh mắt phiền chán nhìn về phía cô, mỗi ngày chỉ có một điệu bộ tỏ ra yếu đuối như vậy, bị hắn ức hiếp bao nhiêu năm lại không có chút ý chí phản kháng nào, con mồi như vậy cũng làm cho kẻ đi săn cảm thấy mất hứng.
Hắn đưa tay giật mạnh hộp cơm từ cô, lạnh lùng đi về phía bàn làm việc mà mở hộp cơm ra, hắn vừa nhìn một cái đã nhếch miệng cười, liếc nhìn cô chán ghét hỏi:
"Là mẹ làm sao?"
Theo bản năng Triệu Huyền Vi lập tức gật đầu, cô biết cơm cô nấu hắn sẽ không động vào, chỉ có thể nói dối là cơm do mẹ Giản chuẩn bị, cô chỉ là người đưa cơm.
Không ngờ vừa nhìn thấy cô phủ nhận câu hỏi của hắn, Giản Trung Khúc đã nổi đoá, mạnh tay vứt hộp cơm trên bàn vào sọt rác dưới chân, lạnh lùng lên tiếng:
"Đồ ăn của mẹ tôi nấu tôi ăn hơn hai mươi năm, ngửi mùi thôi là biết."
"Không ngờ nha... Đã giả tạo còn thích nói dối."
Triệu Huyền Vi nhìn chằm chằm hộp cơm nằm lay lắt trong thùng rác nhỏ, tâm ý của cô bị vứt bỏ, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-cuoi-cung-cua-em/2865790/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.