Triệu Huyền Vi thật sự không hiểu nổi con người hắn, có những lúc hắn cưng chiều, đùa giỡn với cô rất thân mật nhưng cũng có những lúc hắn lại như vậy, vô cớ nổi giận, hôm nay là lần đầu tiên cô thấy hắn kích động như vậy, còn tàn nhẫn vứt cô lại giữa đường. Có lẽ Triệu Huyền Vi lúc này đã hiểu ra, tình cảm của Giản Trung Khúc là một điều gì đó rất tạm bợ, hôm nay hắn có thể cho cô như một sự ban phát, bố thí thì ngày mai hắn vẫn có thể giật lại mà tuyệt tình bỏ đi.
Giản Trung Khúc chạy được một đoạn, cảm giác bức bối trong lòng cũng tan đi một ít, lúc này hắn mới nhận ra túi xách của cô còn ở trên xe, không tiền, không điện thoại, cô lại không mở miệng nhờ vả được ai... Giản Trung Khúc ý thức được lúc nãy hắn thật sự quá đáng, dù đó là ám ảnh quá khứ của hắn cũng không hề liên quan đến cô.
Giản Trung Khúc vội vàng quay đầu xe trở về lại nơi đó. Qua cửa ô tô hắn nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi bần thần một mình trên hàng ghế đợi xe buýt, cô an tĩnh lạ thường, không nháo cũng không khóc, trong lòng Giản Trung Khúc dâng lên cảm giác bất an khó nói, hắn mở cửa xe, đi về phía cô, nhẹ giọng lên tiếng:
"Về thôi..."
Từ lúc ô tô của Giản Trung Khúc quay lại cô đã để mắt tới nó nhưng cô cứ vờ như không thấy hắn, cô khó kiểm soát được lòng mình, cô rất sợ nếu tiếp tục cô sẽ lún
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-cuoi-cung-cua-em/2865761/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.