Chương trước
Chương sau
Tự Nhu là một bé gái rất ngoan ngoãn, cô bé dù đau đớn cũng không rên một tiếng nào, hôm nay cô bé lại nhìn anh trai của mình, khó khăn nói:

"Anh hai... Em muốn ăn bánh sữa..."

Giản Trung Khúc xoa đầu Tự Nhu nhẹ giọng từ chối:

"Tiểu Nhu đang trị bệnh... Không được ăn lung tung."

Giản Tự Nhu nắm lấy gấu áo của Giản Trung Khúc ánh mắt đáng thương nhìn hắn, "Em thèm lắm... Anh mua về em chỉ ngửi thôi... Em không ăn đâu."

Nhìn em gái nhỏ của mình nằm trên giường bệnh, đáng thương cầu xin mình, hắn không có khả năng từ chối nên đành thuận theo mà đi mua bánh sữa cho cô bé.

Đến khi hắn cầm theo túi bánh sữa quay lại phòng bệnh, bên trong phòng đã truyền ra những tiếng nói gấp gáp của bác sĩ, Giản Trung Khúc biết có điều không lành, hắn mở tung cửa phòng, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn cả đời không thể nào quên được, thân thể nhỏ bé của Giản Tự Nhu co giật trên giường, miệng không ngừng phun ra đầy máu tươi, đôi mắt long lanh ngấn nước vì đau đớn nhìn chằm chằm hắn, thời khắc ấy Giản Trung Khúc tĩnh lặng đến ngỡ ngàng, hắn không thể lên tiếng, không thể di chuyển, đôi mắt Tiểu Nhu dần dần khép chặt lại, bác sĩ vội vã muốn đưa cô bé đến phòng cấp cứu nhưng mà không kịp nữa rồi, một trái tim thuần khiết đã ngừng đập, Giản Trung Khúc tận mắt thấy đôi tay Giản Tự Nhu vô lực buông xuống, hắn nhìn thấy em gái của mình chết trước mặt hắn... Dù mọi người đã nói nhiều lần đây không phải là lỗi của hắn, nhưng nhiều năm về sau đó Giản Trung Khúc vẫn bị ám ảnh, vẫn bị cái chết của Giản Tự Nhu dày vò mỗi đêm, nhìn bề ngoài hắn lễ độ, ấm áp nhưng thật chất lòng hắn lạnh hơn bất cứ ai, hắn chọn trở thành một bác sĩ là để cứu người hay là để đền bù cho sai lầm của mình, chính hắn thật sự cũng không biết, không ai trả lời giúp hắn, không ai có thể giải thoát hắn ra khỏi nỗi đau vô tận này.

Triệu Huyền Vi nhìn hắn, nước mắt cô cũng vô thức giàn dụa trên khuôn mặt, hoá ra không chỉ có cô mới có quá khứ đau khổ, cô luôn cảm thấy mình đáng thương, nhưng người cô yêu cũng đã từng chịu những vết thương chằng chịt trong quá khứ.

Giản Trung Khúc chỉ cần nhắc đến Giản Tự Nhu sẽ có chút nghẹn lòng, nhưng nhìn thấy Triệu Huyền Vi rơi nước mắt, hắn càng sốt ruột hơn nữa.

"Sao lại khóc rồi... Ai làm gì em đâu chứ." Hắn vừa nói vừa dùng tay của mình lau nước mắt cho cô.

Triệu Huyền Vi thút tha thút thít một hồi, ngón tay cô lại vân vê từng đường cong trên khuôn mặt hắn, như là đang an ủi...

Giản Trung Khúc bị hành động này của cô làm cho dựng cả lông tơ trên người, trong phút chốc, đôi mắt từ nhuốm màu đau khổ lại trở nên trầm đục, lẳng lặng nhìn chằm chằm Triệu Huyền Vi.

Đến khi Triệu Huyền Vi liếc mắt phát hiện cái nhìn không đúng lắm của hắn nhìn mình, cô mới e dè rụt tay lại.



Nhưng cánh tay cô đã bị bắt lại, Giản Trung Khúc nắm chặt lấy nó, để tay cô vòng lên cổ hắn, cúi người chạm vào môi cô.

Triệu Huyền Vi hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn hắn, cả người cô đơ như một pho tượng chỉ cảm nhận được môi mình bị một làn da ướt át chạm vào.

Giản Trung Khúc mân mê bờ môi cô, dùng lưỡi của mình liếm láp quanh đó, hai tay hắn siết chặt eo cô như muốn khảm cô vào lòng mình.

Triệu Huyền Vi sợ hãi ngả người xuống giường, Giản Trung Khúc cũng nương theo mà đè ép lên người cô.

Triệu Huyền Vi bất giác "A..." Lên một tiếng, cánh môi hé mở tạo thời điểm cho Giản Trung Khúc cướp lấy hơi thở của cô mạnh mẽ đi vào bên trong càn quét hết mật ngọt trong khoang miệng.

Giản Trung Khúc có thể cảm nhận thấy vị của sữa bò mà cô vừa uống khi nãy, vừa thơm vừa ngọt, lần đầu hắn nếm được mùi vị này, mùi vị của riêng Triệu Huyền Vi, hắn thật sự chìm đắm trong đó không nhịn được mà dời tay vào trong váy ngủ của cô, một đường kéo lên.

Triệu Huyền Vi bị hắn doạ sợ, cô dùng hết sức mình đẩy hắn ra nhưng lại không ngược, hết cách cô chỉ có thể cắn vào lưỡi hắn để hắn buông cô ra.

Giản Trung Khúc cảm nhận được cơn đau ngay đầu lưỡi, hương vị thơm ngọt lại đổi thành mùi máu tanh nồng, làm cho hắn nhíu mày rời khỏi môi cô.

Triệu Huyền Vi lúc này mới được giải thoát, cô khó khăn hít lấy không khí mà hô hấp, ấm ức nhìn chằm chằm Giản Trung Khúc.

Giản Trung Khúc lại nhìn cô bằng ánh mắt âm trầm, như không được thoã mãn, hắn áp trán mình vào trán cô, chất giọng khàn đục, mười phần luyến tiếc nói:

"Vi Vi... Còn hai tháng nữa em mới được mười tám tuổi... Lâu quá..."

"Nhưng mà anh chờ được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.