Cả Triệu Huyền Vi cùng Giản Trung Khúc đều giật mình nhìn về phía mẹ Giản, nhưng rất nhanh cả hai đã lấy lại bình tĩnh, dù sao họ cũng không làm chuyện ám muội gì...
Giản Trung Khúc đương nhiên là người lên tiếng trước, hắn nhẹ giọng trả lời mẹ Giản:
"Con vừa về tới... Thấy Vi Vi đang nấu mì nên muốn ăn chung."
Hắn vừa nói nhìn cô cười cười làm Triệu Huyền Vi nổi cả da gà da vịt lên hết, trong đầu cô lúc này chỉ có thể nghĩ được một chuyện... Hắn là muốn ăn mì chung hay đợi cô ăn mì xong rồi ăn cô...
Nghĩ đến thôi là thấy sợ, cô còn đang có em bé không thể để hắn làm càn được.
Triệu Huyền Vi vội vàng đứng dậy đổ hết số mì còn thừa vào sọt rác, bỏ tô dơ vào chậu rửa, xoay đầu nhìn mẹ Giản cười cười, tay làm ngôn ngữ ký hiệu:
"Con ăn xong rồi... Con lên ngủ nha mẹ."
Nói rồi cô vụt chạy đi mất, để lại Giản Trung Khúc ngơ ngác ngồi ở đó nhìn một loạt hành động nhanh như chớp của cô, giống như muốn chạy trốn khỏi hắn vậy.
Mẹ Giản cũng hơi ngờ ngợ nhìn theo bóng lưng Triệu Huyền Vi, bả cảm thấy mấy hôm nay cô rất lạ, nhưng lại không phát hiện được lạ ở điểm nào. Bà quay đầu nhìn Giản Trung Khúc lại thấy hắn đứng như trời chồng nhìn chằm chằm về phía cầu thang, bà hắng giọng lên tiếng:
"Nhìn gì mà nhìn mãi vậy... Ăn mì thì tự nấu mà ăn đi, mẹ lên ngủ tiếp đây..."
Bà vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-cuoi-cung-cua-em/2865703/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.