Giọng nói trầm thấp sởn gai ốc của Tưởng Mộng vang lên đánh thức đại não đang trong cơn tê cứng của Triệu Huyền Vi:
"Triệu Huyền Vi... Ngạc nhiên lắm đúng không?"
Ngạc nhiên sao? Còn hơn cả chữ ngạc nhiên... Sao cô ta lại ở đây, người nhắn tin cho cô là Tưởng Mộng sao? Triệu Huyền Vi đờ người... Cô lui lại phía sau mấy bước.
Tưởng Mộng nhếch miệng cười, ánh mắt cô ta hung ác lên mấy phần cũng bước về phía cô, lạnh giọng nói:
"Cô nghĩ người nhắn tin cho cô là ai? Là chị cô sao?"
Cô ta lại cười lớn như một kẻ điên: "Chị cô đã chết từ lâu rồi... Sao mà trở về tìm cô được."
Triệu Huyền Vi khó chịu nhìn cô ta, cô ghét nhất là ai nói chị cô đã chết, cô không cho phép điều đó... Triệu Huyền Vi cúi người nhặt một nắm đất đá trộn lẫn vào nhau trong toà nhà ném về phía Tưởng Mộng.
"Aaaa... Con chó này." Triệu Huyền Vi ném rất chuẩn xác nắm đất đá ấy bay thẳng vào mặt Tưởng Mộng khi cô ta đang định mở miệng nói chuyện khiến cô ta ăn không ít đồ dơ.
Tưởng Mộng ánh mắt đỏ lừ vì tức nhìn chằm chằm cô, nhưng khuôn mặt cô ta nhanh chóng biến sắc, cô ta cười cười, từ từ nói:
"Mày có biết vì sao tao lừa mày đến đây không?"
Triệu Huyền Vi ngơ ngác nhìn cô ta, bất giác cô nhớ lại chuyện ở bệnh viện hôm qua, đôi tay vô thức che lấy bụng mình, cô thật sự rất sợ điều cô đang nghĩ... Cô ta muốn hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-cuoi-cung-cua-em/2865701/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.