Nhìn thấy Dạ Quân Vương quay đầu,đứng đối diện mình,Hàn Oản Vân tới gần hơn.
Dạ Quân Vương đút tay vào túi quần,đón xem con "đỉa" trước mặt mình sẽ diễn trò gì.
-Dạ Quân Vương,anh có mắt như không.Rõ ràng gia thế tôi hơn Lương Hạ Khuê nhiều!!
Hàn Oản Vân tức giận thét lên,Dạ Quân Vương im lặng khoảng 2 giây rồi nói.
-Hàn đại tiểu thư,tôi không cần biết cô như thế nào,nhưng phận là một người cháu,tôi sẽ thực hiện mong muốn của ông mình.
-Nhưng rồi nó có mang lại lợi ích cho anh không????
Hàn Oản Vân nhanh chóng tới gần nhìn thẳng vào mắt anh một cách uất ức,tia mắt thoáng chút sự căm phẫn.
-Có.
Anh lạnh lùng đáp,hôm nay trời nóng như vậy mà nghe câu trả lời của anh Hàn Oản Vân đã thấy buốt hơn cả đống băng rồi.
Chuẩn bị rời đi mà Hàn Oản Vân giữ cánh tay của Dạ Quân Vương lại,nước mắt không ngừng tuôn rơi.
-Hức...hức..Vương Vương..Anh..Đừng bỏ em mà..Hức..
Giọng ả ta xoay 360 độ,lúc nãy còn lớn tiếng với anh mà giờ ngọt hơn nước đường.
...
Lộp cộp..
-Dạ Quân Vương,anh ra xe lâu vì con người này sao?
Lương Hạ Khuê từ xa tiến lại,tiếng giày cao gót vang lên làm cô càng sang hơn nữa.Ánh mắt có chút lạnh nhìn hai người trước mặt.
-Hạ Khuê?
Dạ Quân Vương có chút bất ngờ,mắt dán chặt vào Lương Hạ Khuê.
-Hàn đại tiểu thư,một vật đồ chơi bị bỏ đi một cách đáng thương giờ lại quay trở về ăn vạ sao?
Lương Hạ Khuê nắm cổ tay đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-cua-da-tong/3003966/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.