Thì ra hắn có nhà, lúc bước vào căn hộ của hắn, cô cảm thấy khó tin rằng hắn còn trẻ thế mà có thể sở hữu một căn hộ vớimột phòng khách và một phòng ngủ thế này. Đây là nhà Vũ Minh thuê thôi, nhưngvật dụng bên trong lại rất đầy đủ. Không có thời gian để nhìn kỹ hơn, cô quăngba lô ngồi lên sô pha bên cạnh hắn. Vội vàng túm lấy tay Vũ Minh, lo lắng hỏi:“Trong nhà có thuốc kháng viêm không? Trước hết phải khử trùng vết thương đã,sau đó uống thuốc vào sẽ khỏi”.
Cô chẳng màng đến phản ứng của hắn ta ra sao, tự mìnhlàm: “Ừm, lát nữa uống thuốc kháng viêm là được, tôi nghe nói bị răng cắn sẽ cóhại. Răng của con người và động vật thực chất như nhau, để phòng ngự nên đềumang chút độc tính, cho nên phải sát khuẩn kỹ cái đã”. Nói một tràng rồi cô mớinhận ra người ngồi bên cạnh mình chả có động tĩnh hay phản ứng gì? Nhìn thì thấyhắn lại trong tư thế dựa vào sô pha ngủ từ bao giờ.
Sao hắn có thể??? Lúc cô đang chăm sóc tận tình chovết thương của hắn, vậy mà hắn lại có thể ngủ như thế? Chẳng thèm quan tâm đếnnhững điều cô nói về hậu quả nghiêm trọng của việc không xử lý vết thương.
Mặc kệ hắn, nhưng không thể để hắn ngủ như vậy được.
Cô đỡ hắn nằm xuống, kê dưới đầu hắn chiếc gối ôm, nhưvậy chắc chắn khi ngủ sẽ thoải mái hơn.
Cô mở điều hòa, lúc sau mới nhìn ngó xung quanh cănphòng. Phòng khách có một cái tủ tivi, thường thì mọi người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-chet-tiet-su-diu-dang-dang-ghet/3164435/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.