Thạch Lệnh Thanh sửng sốt một chút, lẩm bẩm ba chữ trong nhà giam, y run giọng hỏi: "Còn sống?"
Quý Dương nghiến răng, căm hận nói: "Đúng."
Thân thể căng cứng của Thạch Lệnh Thanh dần dần thả lỏng, nhìn đến cây đao trên bả vai Quý Dương, trong mắt thoáng hiện một tia thần sắc phức tạp.
"Đưa ta đi gặp hắn." Thạch Lệnh Thanh nói.
Quý Dương cúi đầu cười một chút, nhưng trong mắt lại phủ đầy băng sương: "Câu tiếp theo có phải là bảo ta thả hắn?"
Thạch Lệnh Thanh nhẹ cau mày: "Nếu hắn làm sai, ngươi có thể giáo huấn hắn, nhưng đừng làm tổn hại tính mạng hắn."
"Giáo huấn? Ta nhốt hắn vào phòng giam sau núi để hắn sám hối cả đời được không?"
Tay Thạch Lệnh Thanh lại nắm chặt cán đao, Quý Dương đột nhiên nắm lấy cổ tay y, cứng rắn buộc y buông lỏng đao, trầm giọng nói: "Thạch Lệnh Thanh, quả thực ngươi không còn là sư huynh của ta rồi. Ta sẽ không cho ngươi thêm cơ hội nào đâm một đao vào ta nữa." Nếu như không phải hắn không có chút đề phòng nào với sư huynh của mình, một người đang mang thai công lực giảm mạnh sao có thể có cơ hội cắm một đao vào vai hắn chứ.
Thạch Lệnh Thanh nhíu chặt lông mày, tay y có chút phát đau, trước đây quyết đấu ở rừng Thất Trúc y cũng cảm thấy võ công của Quý Dương đã vượt qua y, huống chi hiện tại thân thể y yếu ớt, nội lực miễn cưỡng có 3-4 phần. Từ một khắc kia y thả lỏng lực tay, y biết mình không còn cơ hội nữa.
Thạch Lệnh Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-de-luon-co-the-tim-duoc-ta/228462/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.