Thấy Khương Sơ thành công bị mình trêu chọc, Hứa Đình Thâm bắt đầu cười lớn, con mèo hoang xù lông nào đó lại càng tức giận hơn.
"Em cũng phải đi xăm hình." Khương Sơ duỗi thẳng chân, bĩu môi nói: "Xăm ngay trên đùi một dòng chữ Hứa Đình Thâm là tên đại ngốc."
"Em chắc chắn?" Hứa Đình Thâm hớp một ngụm sữa bò: "Em không sợ sau khi anh nhìn thấy thì em sẽ tàn tạ sao?"
Khương Sơ suýt bị sặc: "Đồ lưu manh."
Một tiếng cười rất nhỏ lại truyền đến, cô cúi đầu, cảm giác được một bàn tay to lớn đang xoa tóc mình, động tác lúc đầu thì dịu dàng, đột nhiên lại trở nên thô lỗ, hận không thể làm rụng hết tóc trên đầu cô.
Khương Sơ đánh vào tay anh, chống đầu bị vò rối tóc mà trừng anh, tên đàn ông tồi này vốn dĩ không hiểu nhu tình là gì, lãng mạn là gì cả.
Hứa Đình Thâm chăm chú nhìn cô, không nói, Khương Sơ bất mãn: "Nhìn em làm gì?"
Hứa Đình Thâm bỗng hơi thất thần, anh đã chờ ngày này từ rất lâu rồi, đến bây giờ anh vẫn chưa quá muộn, thậm chí còn cảm thấy không chân thực: "Có được em thật tốt."
Cô vừa nghĩ đến ý nghĩa sâu xa trong lời nói, bên tai lại đỏ lên như sắp nhỏ máu.
Nhưng cao thủ hay phá hỏng bầu không khí không thể nói lời âu yếm quá ba giây: "Vẫn cứ cảm thấy không chân thực, tối nay lại làm một lần nữa đi."
"Cút."
Ăn sáng xong, Hứa Đình Thâm đi rửa bát, Khương Sơ đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-dau-hang-ngot-ngao/2049484/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.