Tiếu Đằng đoán không sai, miệng ăn nhà họ Tiếu tăng thêm một con số đáng kể.
Dung Lục kéo bao lớn bao nhỏ, dắt Dung Tư đến, cộng thêm hai bảo mẫu. Dáng vẻ con không có mẹ ba không có vợ không còn chỗ nào nương thân, cây ngay không sợ chết đứng mong người ta thu nhận.
Chuyện này cũng chẳng có gì, Tiếu Đằng không ngại thêm mấy đôi đũa trên bàn ăn.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Đàm Mật cũng tới.
Đàm Mật trưng ra khuôn mặt người người yêu thích, điềm đạm đáng yêu: “Tuổi cháu còn nhỏ, ở nhà dễ bị bắt nạt, lúc thường đều nhờ anh rể chăm sóc…”
Tiếu Đằng: “…”
“Giờ anh rể đi rồi, chỉ còn biết đi theo…”
“…”
Trong ánh mắt đồng cảm của mọi người, Tiếu Đằng không còn gì để nói.
Nhưng ngoại trừ anh nhìn thấy khuôn mặt ác ma của thằng nhãi này ra, những người còn lại trong nhà họ Tiếu đều thấy cậu ta rất tốt, hàng ngũ mẹ Hoàng và Vương Cảnh rất cưng cậu ta, Đàm Mật ở càng thoải mái.
Đương nhiên Tiếu Đằng cũng không bận tâm lắm, đây chỉ là chuyện nhiều hơn một đôi đũa mà thôi. Không làm phiền đến anh là được, còn với khách đến nhà, muốn ở lại bao lâu anh cũng chẳng để ý.
Nhưng mấy ngày này, Đàm Mật cứ lượn lờ lắc lư trước mặt anh, còn ăn mặc loè loẹt trang điểm lộng lẫy.
Vô cùng chướng mắt.
Ngày hôm đó Đàm Mật tìm anh mượn sách, tỏ vẻ nghiêm túc nghiền ngẫm đọc. Tiếu Đằng cho mượn.
Anh ước gì cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-co-ngoai-y-muon/2503400/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.