- Được rồi, xin phép anh rễ. Bây giờ em có chuyện phải đi rồi. Anh ở lại nói chuyện với mẹ đi.
Doãn Thần xém tí nữa thì quên mất lý do mình quay về để làm gì. Liền tạm biệt Doãn Ngọc và Tử Phong. Sau đó lên xe chạy đi mất hút.
Bây giờ chỉ còn lại hai người, không khí vô cùng căng thẳng, ngượng ngùng. Doãn Ngọc nhìn anh tiều tụy cũng cảm thấy tội nghiệp. Không biết có nên nói cho anh nơi ở của con gái mình hay không.
- Con...con vào nhà uống tách nước trà trước đi.
Thôi thì cứ mời vào nhà nói chuyện cho ra lẽ trước đã. Nếu như là hiểu lầm thì bà sẽ ngay lập tức chỉ điểm cho anh. Còn nếu là sự thật thì bà xin phép không nhận người con rễ này.
- Mẹ à. Con nhớ Điềm Điềm lắm rồi. Làm ơn cho con biết vợ con đang ở đâu đi mà!!
Mẹ!! Lần đầu tiên Tử Phong chịu gọi bà là mẹ. Doãn Ngọc khá bất ngờ vì từ lúc hai người hoà hợp thì anh cũng chỉ gọi là là dì mà thôi. Dù là đã chấp nhận bỏ qua quá khứ nhưng trong lòng anh cứ như có rào cản vô hình, khiến anh không thể nào gọi người phụ nữ này là mẹ được.
Thế mà bây giờ vì Điềm Điềm, anh đã mặc kệ cái rào cản chết tiệt ấy. Gọi một tiếng mẹ để lấy lòng Doãn Ngọc. Nhõng nhẽo với mẹ vợ, thậm chí rưng rưng vài giọt nước mắt chỉ mong bà có thể mềm lòng mà thương xót cho anh. Bởi Tử Phong biết chỉ có Doãn Ngọc mới giúp được anh lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-ngot-ngao/936833/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.