Thấm thoát Tử Phong đã đi công tác được một tuần. Kể từ ngày hôm đấy, Điềm Điềm ngày nào cũng ngồi trực chờ chiếc điện thoại, nhưng anh biệt tâm biệt tích luôn vậy, không hề liên lạc hay gọi cho cô bất kì cuộc gọi nào.
Điềm Điềm vừa ngủ dậy, cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt. Dạo này cô thường hay mất ngủ, sức lực cũng kém đi, lúc nào cũng thấy uể oải, mệt mỏi trong người, không biết là vì không có anh bên cạnh, hay là vì lý do gì khác.
Cô đến tủ quần áo, chọn bừa một chiếc váy trắng, dài đến đầu gối, thay ra bộ đồ ngủ hai dây, sexy của mình. Tất cả đồ ngủ kín đáo của Điềm Điềm đều bị Tử Phong mang đi vứt sạch hết rồi.
Điềm Điềm đi xuống nhà ăn sáng, à không là ăn trưa luôn rồi, cô vươn vai vài cái lấy lại tinh thần, từ trên cầu thang nhìn xuống, cô đã thấy mẹ và em trai ngồi chờ sẵn ở sô pha phòng khách.
- Mẹ, em trai...Hai người đợi con có lâu không ạ?
Doãn Thần nhìn lại đồng hồ trên tay mình, rồi lại nhìn chị gái trả lời, giọng điệu mỉa mai, trêu ghẹo.
- Không lâu lắm đâu chị, em với mẹ đến đây lúc tám giờ, bây giờ chỉ mới mười giờ thôi.
- Cái thằng này, chị con nó mệt, ngủ trễ một chút có sao đâu.
Doãn Ngọc đánh nhẹ vào bả vai của con trai, lên tiếng bênh vực đứa con gái cưng của mình.
- Mẹ ăn sáng chưa? Mẹ và em cùng ăn với con nha!
- Ăn sáng....um...um
Doãn Ngọc biết cái thằng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-ngot-ngao/936830/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.