[...]
- Một lũ vô dụng. Chỉ có việc tìm tung tích của cô ấy cũng tìm không ra. Thật là nuôi tốn cơm mà.
Đã một tháng kể từ khi Điềm Điềm biến mất, Tử Phong vẫn luôn cho người tìm kiếm tung tích của Điềm Điềm hai bốn trên hai bốn. Lục tung cả cái thành phố này cũng không có một chút dấu vết nào. Điềm Điềm như biến mất khỏi thế gian này vậy.
Tử Phong mấy ngày qua cứ như biến thành một người khác. Anh rất dễ nỗi nóng, không còn điềm tĩnh, bình thản như lúc trước nữa. Còn thường xuyên nhốt bản thân ở trong phòng uống rượu, hút thuốc.
Chỉ mới có một tháng mà nhìn anh như già đi mấy tuổi. Râu ria lởm chởm, các quầng thâm mắt cũng đã xuất hiện. Mọi người trong bang chỉ dám cuối đầu nghe Tử Phong khiến trách chứ không dám làm gì hơn.
- Ra ngoài hết đi.
Tử Phong phát tay đuổi mọi người ra khỏi phòng. Cánh cửa vừa khép lại, Tử Phong đã vớ lấy chai rượu mà nốc một hơi muốn cạn bình.
- Điềm Điềm...em ở đâu, mau quay về đi. Anh sắp không chịu nỗi rồi.
Anh mở ví của mình ra, bên trong có một tấm ảnh của Điềm Điềm kẹp trong ấy. Tử Phong nâng niu, trân quý bức ảnh ấy như báu vật.. Anh hôn nhẹ vào ảnh, ôm ấy nó mà mếu khóc nức nờ.
- Có phải em giận gì anh nên mới chơi trò trốn tìm với anh phải không? Anh...anh biết lỗi rồi, biết lỗi rồi mà...hức.
Tử Phong cứ cầm lấy tấm ảnh tự độc thoại một mình. Nhìn anh bây giờ không khác gì một tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-ngot-ngao/936814/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.