Điềm Điềm được hắn ta bỏ vào trong một cái bao lớn, vứt vào trong cốp xe. Nhanh chóng chạy đi. Chiếc xe chở cô và ba người bọn họ đến một vùng hoang vu, hẻo lánh. Bọn họ vác cô vào trong một nhà kho cũ kĩ, rách nát. Mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc, thậm chí có thể nhìn thấy những lũ chuột đang chạy khắp nơi.
Hắn để Điềm Điềm nằm trong một gốc nhà kho. Thuốc mê cũng dần hết tác dụng. Người phụ nữ kia lấy một xô nước tạt thẳng vào mặt cô. Điềm Điềm tỉnh táo được đôi chút, cô rảo mắt quan sát mọi thứ xung quanh.
Điềm Điềm nhận biết được mình đang trong tình thế nguy hiểm, một chân của cô bị xích vào thành giường cũ kĩ, tay bị trói ngược ra phía sau, miệng
cũng bị băng keo đen bịt kín. Điềm Điềm ú ớ, hoảng loạn kêu cứu. Âm thanh bị chặn ngay cổ họng không thể phát ra, tim đập bấn loạn, ánh mắt ngập tràn nỗi sợ hãi.
Cô nào có gây thù chuốc oán với ai. Tại sao luôn có người muốn hãm hại cô cơ chứ.
Phong...cứu em. Làm ơn xuất hiện đi!
Không ai đáp lại cô, chỉ có một người phụ nữ đang tiến về phía Điềm Điềm. Cô ta ngồi xuống trước mặt cô, tốt bụng tháo miếng băng keo đen trên miệng cô xuống, rồi từ từ cởi bỏ lớp khẩu trang của mình.
Khuôn mặt của người phụ nữ dần được lộ ra. Điềm Điềm kinh hãi lùi về phía sau, nhưng tên có mặt ở đấy cũng phải bất ngờ một phen.
- Cô...cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại giống tôi đến thế?
Khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-ngot-ngao/936810/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.