Điềm Điềm cứ quấn chặt lấy Tử Phong, hai người vẫn đang đứng ở giữa hồ. Vì nâng cô lên cao nên đôi gò bồng của mèo nhỏ vừa vặn với tầm mắt của anh.
Trắng quá, tròn quá! Ực
Tử Phong nhìn đến nỗi muốn xịt máu mũi, anh hít hở sâu, cố lấy lại bình tĩnh cho người anh em bên dưới. Di chuyển dần dần đến bên thành hồ rồi đặt Điềm Điềm ngồi lên trên đấy. Còn bản thân vẫn ngâm mình dưới hồ
- Em bị sao vậy? Cô gái hồi ban nãy đâu rồi? Anh vừa không nhìn em năm phút là em lại xảy ra chuyện rồi.
Anh hơi nóng giận chất vấn Điềm Điềm.
- Em, em khát nước nên nhờ chị Tiêu đi lấy hộ. Sau đó thì em bị chuột rút. Cho...cho nên mới... anh đừng trách chị Tiêu.
Tử Phong quan sát đến đôi chán dài của mèo nhỏ, hỏi.
- Chân nào?
Điềm Điềm giơ chân trái lên, anh nắm lấy xoa bóp, mát xa cho cô.
- Em không khởi động mà dám xuống hồ. Thật hết nói nỗi.
Tử Phong vừa xoa bóp vừa càm ràm cô.
- Em có biết đâu...đừng có la em mà. Này, anh nhẹ tay tí, đau quá...ưm.
Tử Phong đột nhiên ấn mạnh vào lòng bàn chân của cô. Điềm Điềm bất giác để phát ra tiếng kêu ám mụi.
- Em...
Tử Phong bị tiếng kêu đó kích thích. Muốn nói cái gì đó thì lại có người đi đến.
- Điềm Điềm, nước của em...ủa ông chủ.
Chị Tiêu sau một lúc cũng quay lại, trên tay còn cầm theo ly nước cam. Nhìn thấy Tử Phong liền cuối người chào.
Chị Tiêu bị anh trừng đến nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-ngot-ngao/936807/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.