[...]
Tử Phong cùng Điềm Điềm trở lại phòng, tuy là phòng bệnh nhân nhưng ở đây có đầy đủ tất cả tiện nghi như một căn hộ thu nhỏ. Từ tivi cho đến bàn ăn...tất tần tật đều có trong căn phòng này.
Anh cẩn thận đặt đồ ăn lên bàn, sau đó cặp nách Điềm Điềm bế cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, đánh răng. Hai người loay hoay trong đấy cả buổi mới chịu bước ra. Điềm Điềm lon ton hí hửng chạy đến bàn ăn. Nhìn những món ăn đặc sắc trước mặt mà muốn chảy nước dãi.
Nhìn thấy tóc của mèo nhỏ vẫn chưa được buộc lên. Tử Phong đi đến hộc tù gần đấy lấy một sợi dây thun, dịu dàng, tỉ mỉ buộc tóc cho cô.
- Anh mua nhiều thế, chúng ta có hai người sao mà ăn hết.
Đây không phải là nhiều mà là quá nhiều, bộ anh bưng nguyên cái thực đơn của quán về đây luôn hay sao vậy?
- Tôi không biết em thích gì, sợ mua phải thứ em không ăn được, cho nên quán có bao nhiêu món tôi đều mua hết.
- Em không có kén ăn như vậy đâu. Chỉ cần là anh mua là em sẽ ăn hết mà. Được rồi, anh cũng ngồi vào đi. Em đói rồi...hì hì.
Điềm Điềm xoa xoa cái bụng rỗng của mình, hôm qua sốt li bì đến mức không ăn được bữa tối. Bây giờ bụng đói meo luôn rồi.
Tử Phong không ngồi vào ngay mà dùng tay đo nhiệt cho Điềm Điềm. Rồi lại áp trán mình vào Điềm Điềm một lần nữa mới an tâm.
Điềm Điềm đã hạ sốt nhưng vẫn còn hơi hầm hầm một chút.
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-ngot-ngao/241701/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.