Ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc thút thít của cô, nâng mặt cô lên đối diện với hắn.
Quả nhiên, đập vào mắt hắn là chóp mũi đỏ bừng.
Thẩm Mộ Khanh vốn được nuông chiều từ nhỏ, dù đã từng phải bôn ba ở nước Đức, cô vẫn giữ được vẻ mềm mại, thanh tú mà không hề thô ráp chút nào.
Làn da cô vẫn trắng nõn như cũ, chóp mũi vốn không mấy nổi bật giờ lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Fred cau mày, định chạm vào, nhưng chưa kịp chạm đã bị bàn tay nhỏ bé gạt ra.
Hắn ngước mắt lên, lọt vào tầm nhìn là đôi mắt đẫm lệ, long lanh như nước, nhưng lại mang theo chút oán trách.
"Tất cả là tại anh, ban ngày ban mặt lại nói mấy lời th* t*c."
Charlotte với tài xuất quỷ nhập thần, không biết liệu có đang trốn trong xó nào đó để nghe trộm cuộc trò chuyện giữa hai người.
Hắn cứ thế ngang nhiên nói ra những lời cợt nhả, làm sao Thẩm Mộ Khanh có thể chịu được?
Tay đặt lên eo hắn, Thẩm Mộ Khanh dùng sức, định véo một cái thì phát hiện cơ bắp săn chắc đến mức không thể véo được.
Càng nghĩ càng tức, Thẩm Mộ Khanh quay đầu sang một bên, không thèm để ý đến hắn, giả vờ giận dỗi.
Fred lúc này chỉ để tâm đến chiếc chóp mũi đỏ của cô, sẵn sàng chấp nhận hết mọi tính tình của cô.
Ngón tay nhẹ nhàng v**t v* má cô, dịu dàng dỗ dàng: "Xin lỗi, để anh gọi Bach đưa người đến kiểm tra cho em."
Vừa định mở miệng gọi Bach thì đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-den-nghet-tho/4818564/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.