Nhìn Thẩm Mộ Khanh một người ngồi trong xe run lẩy bẩy, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt, Colin không đành lòng được mà lên tiếng: "Khanh, xuống xe đi."
Anh ta đưa tay ra, muốn kéo cô xuống xe.
Nhưng còn chưa kịp động đến cánh tay của Thẩm Mộ Khanh, cô đột nhiên né tránh, điên cuồng giãy giụa.
"Anh đưa tôi trở về! Tôi sẽ không đi đâu hết!"
Colin thu tay lại, chỉ mở rộng cửa xe, bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt mình.
Sau khi cô bình tĩnh lại, Colin chậm rãi mở miệng: "Khanh, xin cô hãy cứu tôi."
Thẩm Mộ Khanh không thể tin nổi, quay đầu nhìn về phía người đàn ông với giọng nói khàn khàn ấy.
Lúc này, cô mới nhận ra đôi mắt anh ta thâm quầng, đỏ ngầu đầy tơ máu, như thể anh ta đã không ngủ suốt bao đêm. Người đàn ông vui vẻ của ngày hôm qua dường như đã hoàn toàn biến mất.
Thấy cô cuối cùng cũng dần dần lấy lại lý trí, Colin lắc đầu chua xót: "Không thể trốn thoát được, quyền lực của tiên sinh Fred quá lớn. Nếu hôm nay cô không đi vào, chúng ta sẽ bị trục xuất khỏi nước Đức ngay lập tức."
Giọng nói run rẩy, Thẩm Mộ Khánh dần dần suy sụp: "Khanh, thật đấy, cô phải tin tôi. Hắn ta có rất nhiều thủ đoạn."
Chỉ cần một chỉ thị của hắn, tất cả mọi người xung quanh lập tức sẽ cô lập cô.
Sự cứng rắn bên ngoài dần dần gãy vụn, chỉ còn lại sự mềm mại dễ bị tổn thương.
Không biết đã qua bao lâu, nước mắt trên mặt Thẩm Mộ Khanh đã khô cạn.
Colin chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-den-nghet-tho/4818519/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.