Sau tháng 5 đầu Hạ, quá trình chuẩn bị concert đi vào giai đoạn cuối cùng. Về cơ bản đã chốt xong hết trình tự, chỉ cần thảo luận phần của Thẩm Tuyển Ý nữa thôi. Vừa hay anh cũng phải quay về để tham dự cuộc họp báo cho sản phẩm mới mà anh làm đại diện thương hiệu, anh xin nghỉ để luyện tập luôn rồi bay về Bắc Kinh. Hoa anh đào hồng phấn đã phai tàn, nhưng lá xanh đang độ mơn mởn tốt tươi. Điều hòa trong phòng tập thổi phần phật, rõ ràng mới tháng 5 nhưng đã có hơi hướm như lúc giữa Hè. Khoảng thời gian này là lần mà hai người liên hệ chặt chẽ nhất từ trước đến giờ, Triệu Ngu mới tạm biệt anh hơn tháng trước nên không thấy xa lạ gì, dù gì mới hai hôm trước họ còn cãi nhau xem ai nên mua quýt cho ai mà. (Tao đi mua quýt: cụm từ trend trên mạng Tàu. Câu này xuất phát từ bài tản văn “’Bóng dáng” của Chu Tự Thanh, trong bài văn ấy, bố của Chu Tự Thanh nói với Chu Tự Thanh, “Ba đi mua mấy quả quýt. Con đứng đây nhé, đừng đi đâu cả”. Bản gốc vốn rất ấm lòng nhưng lưu truyền lên Internet Tàu rồi bị các cư dân mạng dùng từ “mua quýt” để ám chỉ “Tao là bố mày” để chọc ghẹo người khác.) Lúc đi vào tên cờ hó này quả nhiên xách theo một túi quýt, cười hì hì phát cho các nhân viên công tác ở đây. Thấy Triệu Ngu đứng đấy lườm anh, anh lấy một quả quýt ra quơ quơ với cô: “Con cứ đứng đấy đừng đi đâu nhé, bố bóc quýt cho con liền nè.” Triệu Ngu: “Bố đây không ăn đồ tiến cống của thằng cháu bất hiếu như bay!” Tiếng ve đầu Hạ vang lên thưa thớt. Phòng tập vẩn vương mùi the the của quýt, Triệu Ngu lại chẳng chịu ăn múi nào. Thẩm Tuyển Ý cầm một quả quýt đã tách từng múi, dỗ dành không ngơi: “Anh sai rồi sai rồi sai rồi, ăn một miếng đi, anh đi tận xa mới mua được đấy, ngọt lắm.” Anh cầm một múi kề tới cạnh miệng cô, chọc đầu múi quýt vào khóe miệng cô: “Há mồm, a ——” Triệu Ngu hơi xấu hổ buồn bực lấy hẳn quả quýt sang: “Ai thèm anh đút chứ?!” Cô ném quả quýt vào miệng, nhai nhóp nhép ăn bằng sạch. Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm đứng cạnh nhìn, còn hỏi: “Ngọt không?” Triệu Ngu quay đầu bơ lác anh, cô giơ tay buộc mớ tóc đang thả trên vai lên, vừa tròng sợi dây buộc tóc lên đã búi xong tóc thành một búi. Tầm mắt của Thẩm Tuyển Ý dừng trên phần gáy mảnh dẻ trắng ngần kia. Phần đuôi tóc lất phất kia khẽ lướt qua, tựa như có sức hút vừa tinh tế lại vừa mơ hồ. Thẩm Tuyển Ý đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Hạ Nguyên, chẳng có anh trai nào lại muốn sờ eo em gái cả. Vậy chắc cũng không có anh trai nào lại nhìn gáy em gái mình đăm đăm thế này! Anh vội dời mắt đi. Ầm ĩ một lát xong thì phần tập luyện chính thức bắt đầu. Lần tập luyện này nhẹ nhàng hơn lần trước nhiều bởi vì về cơ bản đã quyết định xong cả quá trình, chỉ cần chỉnh lại vài động tác và thiết kế nhỏ thôi. Tới chiều, có người tới gõ cửa, đấy là biên đạo nhảy do Thẩm Tuyển Ý tìm tới. Anh cười giải thích: “Thầy AK hiểu về cách bố trí trong nhảy đôi hơn, part kia của bọn mình cứ có gì sai sai, để thầy ấy xem rồi cho lời khuyên coi thế nào.” Triệu Ngu không dị nghị gì. Dù gì mấy năm nay hai người toàn nhảy solo, vẫn còn thiếu kinh nghiệm trên lĩnh vực nhảy đôi. Hai người nhảy một lần, AK xem xong, trầm tư rất lâu rồi mới mở miệng: “Thực lực của hai người thì không thể nghi ngờ gì rồi, khả năng làm chủ sân khấu cũng ở cấp bậc sách giáo khoa cho người trong giới. Nhưng đây là nhảy đôi, hai anh chị không cảm thấy giữa hai người thiếu cái gì à?” Thẩm Tuyển Ý / Triệu Ngu: “Thiếu gì?” A K: “Không khí thân mật tình cảm. Tuy rằng hai người thiết kế rất nhiều động tác tương tác, nhưng còn xa cách lắm. Cái hay của nhảy đôi chính là vượt qua ranh giới phòng bị giữa nam và nữ, bây giờ giữa hai anh chị vẫn còn lằn ranh chia cắt, nên có tập thế nào cũng vẫn thấy sai sai.” Anh ta nói xong thì đi đến trước mặt Thẩm Tuyển Ý, làm mẫu lại động tác tương tác vừa rồi giữa anh và Triệu Ngu, “Đoạn này phải gần thêm chút nữa, chú ý vào khoảng cách sát mặt này. Sau đó di tay xuống, giả vờ như anh ấy đeo cà vạt ở đây đi, kéo xuống như vầy. Tuyển Ý cúi đầu nào, chủ đề của bài hát này là gì nhỉ, K.O đúng không? Phải thể hiện được cảm giác cô gái dùng sức hút để K.O chàng trai, giờ đẩy ra, quăng lại một cái nhìn cuốn hút, rồi phóng khoáng xoay người.” Không hổ là giáo viên, khi anh ta biểu diễn mẫu, cảm xúc của bài nhảy đầy đặn hơn hẳn. Hai người đều rất nghiêm túc với chuyện biểu diễn sân khấu, nếu thầy giáo đã chỉ ra vấn đề thì phải sửa lại ngay. Dựa vào lời khuyên của thầy AK, hai người điều chỉnh lại tất cả phần tương tác ở giữa của bài thành “thân mật tình cảm”. Mãi đến sẩm tối, cả bài nhảy mới được sửa lại xong xuôi, phần còn lại là tập luyện cảm xúc. Trước khi đi AK còn không quên dặn dò: “Nhảy múa cũng giống như đóng phim, đều cần kỹ thuật diễn xuất, cảm xúc cũng là phần quan trọng nhất trong bài nhảy. Kỹ thuật diễn xuất của hai vị đều khá tốt, chỉ cần đổ một nửa vào vũ đạo là đã đủ rồi.” Thẩm Tuyển Ý bắt được điểm quan trọng rất chuẩn xác: “Thầy ấy khen kỹ thuật diễn xuất của anh giỏi kìa.” Triệu Ngu cạn lời nhìn anh một cái: “Luyện đi.” Sau khi được cải biên, phần vũ đạo có thêm rất nhiều đoạn động chạm chân tay và tương tác bằng mắt. Để cho chính xác, Triệu Ngu còn kêu trợ lý tìm một chiếc cà vạt tròng lên áo thun của Thẩm Tuyển Ý rồi tập luyện. Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp, cho dù là kiểu phối đồ kì cục áo phông thêm cà vạt này, nhưng vận lên người Thẩm Tuyển Ý vẫn có vẻ đẹp trai phóng khoáng ngỗ ngược. Triệu Ngu suy ngẫm về lời đề nghị của thầy AK, ánh mắt vừa mê người lại vừa nguy hiểm này thật ra rất giống cảm giác hồi cô quay phim 《 Lồng giam 》. Trong 《 Lồng giam 》, ma nữ thật ra lợi dụng chính sức hút của mình để giết người. Nhịp trống tiếng nhạc vang khắp không gian, trong khoảng khắc beat nhạc tạm ngừng, ma nữ tiến lên một bước, túm chặt cà vạt của con mồi. Cô nhếch môi cười, nụ cười tựa như lan tràn sinh trưởng từ khóe môi, như nụ hoa quyến rũ nở rộ trên cành khô. Con mồi không thể không cúi đầu, như thể bị cô dụ hoặc, hạ thấp đầu từng chút một. Cảm giác xa cách tan biến ngay thời khắc này, dường như chỉ cần cúi thấp hơn chút nữa là anh có thể hôn lên đôi môi đang cười của cô. Ánh mắt kia vừa mê người lại vừa nguy hiểm, vừa cuồng nhiệt lại cũng tỉnh táo. Ngay một khắc trước khi anh chìm trong điên cuồng, cô lại vô tình đẩy anh ra. Cổ áo lỏng đi, cô đã buông tay. Không khí ùa vào không gian vừa bị giam cầm, chỉ để lại hương thơm vấn vương chưa tan biến của loài hoa nở rộ quyến rũ, đến cả bóng lưng cô cũng có vẻ phóng khoáng. Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Tuyển Ý quên mất mình đang tập luyện. Anh thường nghe người ta nói, yêu tinh nhân gian ở trên sân khấu quyến rũ thế nào, dường như cô được sinh ra là để đứng trên sân khấu, không ai có thể cưỡng lại sức hút như câu hồn đoạt phách của cô. Thẩm Tuyển Ý cảm thấy bây giờ mọi người chỉ toàn nịnh hót tâng bốc là giỏi, cái con nhóc dớ dẩn này anh còn lạ gì nữa? Mãi đến giờ khắc này, anh mới hiểu được câu hồn nhiếp phách là thế nào. Triệu Ngu quay đầu: “Ánh mắt của anh sai rồi, anh không nhập tâm diễn, làm lại.” Vì thế lần này lại nối lần kia, anh trải nghiệm cảm xúc sắp trầm luân lại bị ép phải tỉnh táo lại. Đóa hoa quyến rũ kia nở rộ trước mặt anh hết lần này đến lần khác, lần sau lại đẹp hơn lần trước. Đến cuối cùng, hương thơm nồng nàn quấn lấy anh như một tấm lụa mỏng. Mãi đến lúc trời tối hẳn, Triệu Ngu cầu toàn dường như mới hài lòng với biểu hiện của anh một chút. Cô lau mồ hôi trên trán, phẩy phẩy tay: “Nghỉ ngơi một lát đi.” Cô uống một ngụm nước, nghĩ đến chuyện gì, cô quay đầu nhìn anh cười nhạo: “Anh có biết biểu hiện của anh lúc đóng phim người ta gọi là gì không?” Thẩm Tuyển Ý hỏi: “Gọi là gì?” Triệu Ngu: “Không đỡ được diễn xuất của em.” Cô trưng vẻ mặt khinh bỉ: “Kỹ thuật diễn xuất rác rưởi.” Thẩm Tuyển Ý gân cổ lên gỡ gạc lòng tự tôn: “Đấy là anh chưa thích ứng được! Chưa tìm được đúng địa vị của mình!” Triệu Ngu xí một tiếng: “Định vị gì cơ?” Thẩm Tuyển Ý: “Định vị của đàn ông!” Triệu Ngu hình như cũng thây kệ anh, uống xong nước cô bèn khoanh tay dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần. Đây là lần đầu cô thử nghiệm việc thêm diễn xuất vào vũ đạo, rất mới mẻ và cũng rất có tính ứng dụng. Chuyện này khiến cô nảy sinh hứng thú không nhỏ với nhạc kịch, cô băn khoăn không biết sau khi kết thúc concert có nên thử hình thức làm nhạc mới không. Thẩm Tuyển Ý đứng cạnh cửa sổ thưởng thức cảnh đêm một lát. Anh uống nước xong quay đầu lại định nói gì đó thì lại thấy cô dựa tường nhắm mắt. Anh bèn ngậm miệng lại, rón rén đi qua. Khí chất của cô lúc ngủ và lúc nhảy khác nhau hoàn toàn, vẻ đẹp không mang tính công kích của cô tựa như đóa tường vi lặng yên nở rộ trong đêm. Thẩm Tuyển Ý lại ngửi thấy hương thơm thoải mái thích ý nhàn nhạt kia. Lông mi cô run nhè nhẹ, đổ bóng dưới đôi mắt khép, tựa như chú bướm vỗ cánh. Anh nhớ lại xúc cảm lần trước. Mềm mại. Anh không nhịn được chậm rãi ngồi xổm xuống, vụng trộm vươn tay ra. Khi kề sát lại gần, hơi thở nhè nhẹ của cô phả lên lòng bàn tay anh, vừa ấm áp lại vừa mềm mại, giống như bông cỏ lau sượt qua lòng bàn tay anh. Càng lại gần, anh càng như một kẻ trộm. Anh nửa quỳ trước người cô, nín thở lại. Trong khoảnh khắc đầu ngón tay anh chạm vào lông mi cô, Triệu Ngu mở bừng mắt. Thẩm Tuyển Ý sợ tới mức suýt thì chọc ngón tay vào tròng mắt cô. Tiếng điều hòa trong phòng tập dường như cũng bé lại, khiến tiếng thở gần trong gang tấc của hai người có thể nghe được rõ ràng. Triệu Ngu tựa như bị điểm huyệt, nhìn anh không nhúc nhích. Thẩm Tuyển Ý nuốt nước miếng, chậm rãi há miệng, gọi cô bằng giọng rất nhỏ rất trầm: “Triệu Ngu ——” Triệu Ngu không cử động, hơi thở lại dần dồn dập hơn, đôi mắt gần như sắp bốc cháy. Họ kề sát gần nhau như thế, đến độ thấy được cả những sợi lông tơ rất mảnh trên da thịt nhau. Chỉ cần cúi đầu chút nữa là sẽ thành tư thế hôn môi. Anh nhìn vào đôi mắt cô, vẻ mặt vừa chuyên chú lại vừa nghiêm túc, dường như sợ kinh động đến thứ gì, anh thì thào khe khẽ: “Trên mặt em có con muỗi, đừng cử động, anh đập chết nó hộ em.” Triệu Ngu: “………………” Cô tức muốn hộc máu đẩy anh ra: “Anh cút luôn đi!!!” Cô đột nhiên thấy hối hận vì đã mời anh làm khách mời. Tên cờ hó này không chơi kiểu thường, lại có ý đồ quấy nhiễu mặt hồ không gợn sóng của cô đây. Lần tập luyện này rất thuận lợi, không phải tập đến tận khuya như lần trước nữa. Gần 9 giờ Triệu Ngu đã hô kết thúc. Tối nay hai người chưa ăn gì, theo thói quen của Triệu Ngu thì muộn thế này là khỏi ăn luôn, nhưng Thẩm Tuyển Ý la hét kêu đói, cô cũng đành liều mình đi ăn chung với tên nhảm shit này vậy. Cô chọn mấy nhà hàng ăn cũng ổn ở gần đấy gửi cho anh xem, ai dè anh lại nói: “Anh muốn tới nhà em ăn.” Triệu Ngu nói: “Nhà em không có gì đâu, em ít nấu ăn ở nhà lắm.” Thẩm Tuyển Ý nhìn cô đầy u ám: “Anh thấy bức ảnh Hạ Nguyên gởi đợt trước rồi, em nấu cho nó ăn!” Triệu Ngu: “…… Không phải em chỉ nấu cho nó một bát sủi cảo đông lạnh ăn liền thôi sao?” Thẩm Tuyển Ý làu bàu: “Dù sao Hạ Nguyên còn được ăn sủi cảo, anh thì chả có gì.” Triệu Ngu: “???” Thẩm Tuyển Ý: “Trước kia cũng toàn thế thôi! Em nói chuyện khí thế ngất trời với nó rồi vứt anh sang một bên, còn vụng trộm chơi game với nó ở Server QQ. Còn thân mật với nó trong chương trình như thế, chỉ trốn tránh anh ——” Triệu Ngu: “???” Sao lại còn tủi thân vì vụ này nữa??? Triệu Ngu vội duỗi tay làm tư thế dừng, ngăn anh lôi chuyện cũ ra nói tiếp, “Đi đi đi, sang nhà em!” Không phải chỉ là một bát sủi cảo đông lạnh ăn liền thôi sao??? Đến mức này cơ à?! [HẾT CHƯƠNG 57]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]