Một người là người phụ nữ của mình, một người là người anh em tốt của mình, anh ta kẹt ở giữa như này, thật sự là rất khó xử.
Thế nhưng anh ta không thể mềm lòng dù chỉ là một chút!
Đối mặt với tình địch mạnh mẽ như Kim Lân, hễ anh ta mềm lòng dù chỉ một chút, người phụ nữ này sẽ không còn là của anh ta nữa.
“Được rồi, cậu đừng có nói gì nữa, giờ tôi đang rất phiền, rất phiền, phiền chết đi được!” Kim Lân lạnh lùng ngắt lời Trần Tư Khải, nhét cốc nước trong tay cho Trần Tư Khải, buồn bã nói: “Cô ấy khát, vừa rồi đòi uống nước, cậu mớm cho cô ấy đi.”
Trần Tư Khải hơi ngạc nhiên.
Kim Lân cắn chặt môi, lướt qua người Trần Tư Khải, đi ra ngoài.
Trần Tư Khải cũng quay mặt theo, dường như có thể thấy được khi đi tới cửa, Kim Lân dùng mu bàn tay khẽ lau khóe mắt.
“Xin lỗi… Lân…” Trần Tư Khải nhìn về phía cánh cửa, trầm giọng nói.
“Những thứ khác đều có thể cho cậu… chỉ có cô ấy, tôi không thể…”
Trần Tư Khải thở dài, đi tới bên giường, kiểm tra Tiêu Mộng trước.
Lập tức, sắc mặt anh ta đen như đáy nồi.
Vì sao Tiêu Mộng lại uống nhiều như này?
Lẽ nào cô không biết khi uống say thì cô không biết trời đất gì nữa sao?
*** Nếu không uống say, anh ta và cô đã không xảy ra gặp gỡ đầu tiên hoang đường như kia.
“Em dám uống nhiều rượu như này, thật sự tôi nên đánh sưng mông em lên!”
Mặc dù Trần Tư Khải nói mạnh miệng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1064727/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.