Ọe ọe ọe, cô tự thấy chính mình buồn nôn.
“Ừ, lại đây, cho tôi ôm hôn vài cái.”
Trần Tư Khải ngoắc ngón tay, dáng vẻ như hoàng đế.
Nụ cười trên mặt Tiêu Mộng liền tắt ngấm, sưng mặt lên, không vui nói:
“Anh có ý gì? Anh coi tôi là cái gì?
Đây là nơi làm việc! Chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới!
Hơn nữa, anh muốn hôn tôi thì hôn sao? Vậy tôi còn mặt mũi gì nữa?
Có gì nói mau, gọi tôi làm gì?”
“Hahaha…” Trần Tư Khải cười khẽ.
“Đây không phải là làm việc, hơi mệt, tìm em cho vui.”
Tiêu Mộng lập tức đen mặt:
“À, tôi là đồ chơi của anh sao?
Gọi tôi vào để cho vui?
Thật là, chưa từng thấy người nào đả kích người khác như này, quá tệ!
Trần Tư Khải, anh quá tệ!”
“Hahaha…” Trần Tư Khải cười lớn, hạ tầm mắt xuống, nhìn chiếc cốc trong tay, hỏi:
“Đây là cốc của em?”
“Ừ, là cốc của tôi, làm sao?”
Không phải anh ta bảo cô lấy cốc của mình pha trà cho anh ta sao?
Sao chứ, giờ lại chê bẩn sao?
“Nếu anh chê bẩn, vậy tôi lấy cốc dùng một lần tới.”
“Ai bảo tôi chê em bẩn?”
Trần Tư Khải khẽ cười, chỉ hoa văn trên cốc, nói:
“Chỉ là, cảm thấy cái cốc này của em khá hay, mấy thứ vẽ trên cốc quá trẻ con, vừa nhìn liền biết là cô ngốc đơn thuần.”
Vừa nghe thấy ngốc, Tiêu Mộng liền không vui, không phục mà giải thích:
“Cốc trẻ con? Rốt cuộc anh có hiểu hay không?
Đây là do tôi tự mình vẽ, hình vẽ trên cốc cực kỳ có ý nghĩa!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1064481/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.