Không nỡ gọi cô tỉnh, muốn để cô cứ ngủ thật ngọt ngào.
Thông qua ánh trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy tình hình trong nhà.
Căn nhà rất đơn sơ, bố cục rất cũ rất lỗi thời.
Phòng khách rất nhỏ, còn u ám, có lẽ ban ngày cũng như không có ánh mặt trời gì.
Trần Tư Khải ôm Tiêu Mộng bước vào nhà, nghe thấy giọng mũi mệt mỏi của một người đàn ông.
Trần Tư Khải bĩu môi, tiếp đó liền ra ngoài.
Đó là phòng của ba Tiêu Mộng.
Cộp!
Trần Tư Khải khẽ hít vào xuýt xoa.
Trời ạ, trần của căn nhà này thấp như vậy, đụng đầu anh rồi!
Trần Tư Khải thầm mắng xui xẻo, khom lưng, đưa Tiêu Mộng vào phòng hai chị em họ.
Có thể nhìn thấy hai chiếc giường, trong phòng còn có chút lộn xộn.
Một cô gái đang ngủ trên giường, mặt hướng vào trong, thân thể co rúc như tôm.
Thế là Trần Tư Khải đặt Tiêu Mộng lên chiếc giường trống kia.
Trần Tư Khải nhìn trong phòng vài lần, anh nhìn căn phòng vừa nhỏ hẹp lại hỗn loạn này, bỗng cảm thấy buồn cười.
Haha, anh đây là đang làm gì?
Anh đường đường là nhị thế tổ của tập đoàn Thiên Nhất, lại chạy tới nhà một bách tính bình dân, tham quan bố cục nơi này?
“Nếu không phải vì em…cả đời này anh cũng sẽ không nhìn thấy nơi thế này đi.”
Trần Tư Khải tự trào cười, khom lưng cúi đầu, cẩn thân ngắm nhìn dáng vẻ ngủ không chút phòng bị của cô.
Ha, cô nhóc này ngủ say thực sự giống trẻ con.
Lông mi dài như vậy, lại còn cong, xương hàm nho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-am-ap-cua-tong-giam-doc-ac-ma/1064467/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.