Là tôi ư?
Không thể nào!
Tim tôi đập loạn điên cuồng, máu lên não không đủ, choáng váng hoa mắt, trước mắt xuất hiện vô số chấm trắng, cơ thể mềm oặt đổ lên người anh.
Tối quá, yên tĩnh quá, vắng vẻ không một bóng người.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề kìm nén của mình, từng cái, từng cái...
Ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời nhưng rồi nhanh chóng thu hẹp lại thành một đường, sắc bén đâm xuyên qua giác mạc tôi.
"Ơ..." Tôi đỡ trán, muốn ngồi dậy, cách một tấm chăn xúc cảm dưới lòng bàn tay không hề giống nhau, là da thịt của một người đàn ông trưởng thành thường xuyên luyện tập thể dục.
Đối diện với đôi mắt hoang mang, tôi nhếch mép mỉm cười: "Chào buổi tối, anh Vệ."
Đôi mắt như thuỷ tinh của anh ngừng động, chậm rãi phủ một lớp sương mù hoảng hốt nhưng sau đó sáng tỏ mọi việc.
Ai da, bó tay rồi, nhìn anh thế này rất "ngon miệng".
Tôi nằm bò lên người anh dùng gò má cọ mấy cái: "Anh đừng hòng có suy nghĩ chạy trốn, không bằng nghỉ ngơi thoải mái đi, à, thuốc này có công hiệu thật đấy, em phải đánh giá năm sao cho cửa hàng đó mới được."
Tôi đứng dậy, kéo chăn ra, bắt đầu cởi quần áo cho anh, chỉ để lại một cái quần đùi và một cái áo phông, sau đó giúp anh đắp chăn lại, mang quần áo bẩn vào nhà vệ sinh giặt sạch trong ánh mắt ghét bỏ của anh.
Nhìn người trong gương, chúng tôi đều nở một nụ cười mãn nguyện.
Trong nhà có đàn ông, thật tuyệt.
Giặt xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/stockholm/1211988/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.