Tôi mở mắt ra.
Kumino đang ôm tôi.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra cả
Chỉ thấy xung quanh là một đống tro tàn cùng xác lũ quái vật...
Tôi nhớ ra rồi! Mọi thứ đã cháy do lũ quái vật lửa. Tôi đã bị mất kiểm soát và điên loạn. Những gì xảy ra trước và sau đó, tôi không còn nhớ nữa. Có lẽ Kumino đã giúp tôi trở lại bình thường. Tôi đỡ cô ấy xuống. Kumino đã ngất đi, mặt vẫn còn nhem nhuốc vì khói bụi từ đám cháy. Cô Itsuki chạy đến, đỡ Kumino. Cô ấy nói với tôi:
"Thật là, con bé cố chấp thật đấy! Cô đã khuyên rồi mà nó không nghe. Nó làm điều này chỉ vì cháu đó!"
"Xin lỗi cô vì đã làm liên ngụy đến bạn ạ."
"Không sao, không sao, đó là điều con bé muốn làm mà. Nhưng còn cháu thì... Cô rất tiếc!"
"Cháu bị sao à cô? Cô có thể nói cho cháu biết không? Cháu đang bị mất trí tạm thời nên là..."
"Không phải mẹ cháu, mà là cháu. Cô ấy đã vì cháu mà..."
Tôi giật nảy mình. Tôi đã nhớ ra gì đó, hình như nó là lí do khiến tôi bị mất kiểm soát. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh đám cháy, mờ mờ ảo ảo. Trong đám cháy đó có một bóng người, người đó là....
"Mẹ!"
Tôi chạy về phía, nay đã cháy trụi. Mọi cảm xúc trong lòng tôi cứ xô đẩy lẫn nhau, đánh đấu lẫn nhau với duy nhất một hi vọng: Mẹ còn sống!
Nhưng...không thể!
Tôi thấy bố đang đứng, nhìn xuống phía dưới. Bên cạnh bố là Sora đang quỳ xuống ôm lấy một người phụ nữ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/spino-suc-manh-thuong-co/60195/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.