Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, cả tôi và Kumino đều "kiệt sức" vì những câu hỏi quá "khó trả lời" của Itsuki-san cùng với sự góp mặt của Kotalia. Đến trưa thì tôi cũng hồi phục hoàn toàn. Tôi cảm ơn gia đình của Kumino rồi trở về nhà. 
Về đến nhà, Sora chạy ùa ra ôm tôi. Nó cứ khóc nức nở mãi, rồi bảo là nhớ tôi với rất nhiều lí do khác nhau. Thật là, đã 13 tuổi rồi mà cứ như trẻ con 3 tuổi vậy! Tôi chào bố mẹ rồi vào trong nhà. Bữa trưa đã chuẩn bị xong và cả nhà đang chờ tôi về. Chúng tôi ngồi vào bàn, nói chuyện về những gì đang xảy ra. Cũng đã lâu rồi, gia đình tôi mới quây quần như thế này. Mọi khi thì ít khi bố ở nhà ăn cơm cùng chúng tôi. Tuy lũ quái vật đã khiến mọi người khổ sở, nhưng nó cũng đem lại một lợi ích không ngờ tới chính là: Sự đoàn tụ. 
Thực ra, các bạn đã dính một "cú lừa" từ tôi. Bố tôi, ngoài miệng thì luôn luôn nói tôi nên từ bỏ ước muốn trở thành nhà cổ sinh vật học, nhưng mỗi khi chỉ có hai bố con, chúng tôi lại cùng nhau nói chuyện về chủ đề này, và còn ủng hộ tôi nữa. Bố rất có hiểu biết về chủ đề này, vì ngày xưa bố cũng giống như tôi, nhưng dòng đời xô đẩy khiến bố không thể thực hiện được. Bố còn bảo bố tán được mẹ cũng nhờ sở thích này của mình và bố mong đến tôi thì sẽ hoàn thành được nguyện vọng này. Mẹ cũng vậy, tuy ra vẻ ngăn cản nhưng thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/spino-suc-manh-thuong-co/60191/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.